Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 101: Chương 101: Ngư tiểu thư tỉnh




Editor: Ngạn Tịnh.

“Thiếu Đương Gia, 600 mét vuông ngoài công viên xảy ra sự cố, nhân viên

đến hiện trường đã thăm dò là do xe bị mai phục, hiện trường hư hại nặng nhiều.

Hiện tại, cũng không liên lạc được với Nhan tiểu thư!”

Một cấp dưới mặc áo đen đứng cuối cùng trong phòng họp, nhanh mà ngắn gọn

báo cáo, giọng nói cẩn thận.

Nam Cung Thấu nghe báo cáo, mặt mày bất động, không có bất kỳ vội vàng,

cũng không phân phó, cũng chẳng nói gì, chỉ là dựa vào ghế sa lông bằng da thật,

ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay ghế.

Một phòng an tĩnh.

Một phòng họp to như thế, tất cả mọi người đều nín thở.

Cho đến khi, tiếng chuông điện thoại công ty Nam Cung vang lên. Một nhân

viên nhấn nghe, sau khi nghe câu uy hiếp kia của đối phương, Thấu thiếu gia đột

nhiên đứng lên, mặt mày lạnh lùng hạ lệnh: “Hành động.”

Giọng nói như băng.

“Dạ! Thiếu Đương Gia!”

Tiếng vang rung trời.

Mấy trăm người mặc áo đen đã sớm chuẩn bị xong cùng đồng thanh trả lời,

nâng vũ khí lên, chỉnh tề bước xuống cao ốc nam Cung, chạy đến khu vực được chỉ

định!

@@@@@@

“Dội cho tỉnh----!”

Trong hoảng hốt, một giọng nói lành lạnh vang lên, Tiểu Ngư bỗng cảm thấy

một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống. Ý lạnh đến toàn thân, làm cho cô

rùng mình một cái, giật mình, lập tức tỉnh lại từ trong hôn mê, mở ra đôi mắt ướt

nhẹp.

Bốp!

Cô còn chưa kịp thấy rõ phía trước thì đã cảm thấy đầu vai đau đớn, bị

đá một cái. Chiếc giày da màu đen đáp lên vai cô, khiến thân thể cô chấn động,

bị đạp ra xa mấy mét.

Tiểu Ngư khẽ rên một tiếng, nhưng không tiếp tục kêu đau, nằm bất động

trên mặt đất. Cũng ngay lúc này, tranh thủ quan sát hết địa thế và tình hình ở

nơi đây.

Đây là gian phòng dưới đất, không tính là lớn, lại chất đầy những thùng

dầu. Xung quanh có chừng bốn mươi tên áo đen đứng, trên tay đều có vũ khí.

Trong số đó, gã đạp cô có diện mạo hung ác, cánh tay đầy hình xăm, mặc áo sơ mi

hoa cùng với quần da màu đen, chính là người cầm đầu nơi này.

Tiểu Ngư nhận ra người này, cô từng nhìn thấy gã trong hồ sơ tội phạm.

Lý Chấn, em trai Lý Bưu, băng đảng mục tiêu lần đầu tiên mình tham gia càn

quét. Nghe nói bên ngoài còn là Địa Đầu Xà khó dây dưa, làm nhiều việc ác, tội

trạng tích lại đếm không xuể, lại bởi vì âm hiểm xảo trá, nên nhiều lần lọt lưới

pháp luật, cảnh sát truy bắt không có kết quả.

Xem ra, cô bị bắt là vì gã muốn báo thù cho Lý Bưu.

“Gia tộc Nam Cung? Quân hỏa thế gia? Con mẹ nó, thứ chó má! Dám giết người

trên địa bàn ông đây, dám đụng đến đại ca tao, cắt đứt đường làm ăn của tao,

hôm nay, ông đây phải xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh, phế người phụ nữ của hắn!”

Lý Chấn tâm tình dễ tức giận, là tên thô bạo tàn nhẫn, lúc này nhớ tới Lý Bưu

đã chết, nổi giận gầm lên một tiếng, liền bước lên muốn tiếp tục tiến hành bạo

lực với Nhan Tiểu Ngư.

“Dừng tay!”

Hạ Lãng bị trói ở bên cạnh, lúc này cực kỳ giận dữ, giống như điên mà rống:

“Dừng tay cho tao, muốn thế nào cứ nhắm vào tao! Đừng đụng vào người phụ nữ của

tao!”

Lý Chấn đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại, nheo con mắt bị vết sẹo

cắt qua: “Người phụ nữ của mày?”

Hạ Lãng hừ lạnh: “Tao cảnh cáo mày, tao chính là hoàng tộc, mày dám bất

kính với tao, sẽ dẫn phát tới vấn đề chiến tranh quốc tế...”

Lời Hạ Lãng nói còn chưa nói xong, liền rước tới một trận tiếng cười to

cùng khinh thường.

“Mẹ kiếp! Hoàng tộc! Ông đây còn là hậu duệ Mãn Thanh đây!”

“Haha, lão đại, Lý gia của anh là hoàng tộc nha!”

“Ba đời nhà tao còn là thân thích hoàng tộc, Napoleon là ông nội tao đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.