“Nhan Tiểu Ngư, sờ soạng xong rồi muốn quỵt nợ hả?” Thấu thiếu gia nhìn cô, mặt mày nguy hiểm: “Cô không biết không chịu trách nhiệm với tôi sẽ có kết quả gì sao?”
Thấu thiếu gia cảm thấy đây là câu nói vô cùng hài hòa.
Nhan tiểu thư lại cảm thấy, đây là câu uy hiếp trần trụi.
Phụ trách… Tiểu Ngư giãy giụa giải thích: “Là do tôi vô ý sơ suất.”
“Nếu như cô có tâm, thì sợ rằng bây giờ ở đây chỉ là cỗ thi thể, không phải sao?” Thấu thiếu gia cười.
Nhan Tiểu Ngư nổi da gà đầy người, cả người run rẩy mãnh liệt: “Tôi không có tiền...”
“Bản thiếu gia nói tiền à?”
“Vậy... vậy anh muốn tôi phụ trách thế nào..”
Mặt Tiểu Ngư xám xịt, chỉ sợ Thấu thiếu gia sai người đi tiêu diệt mình.
“Tôi.” Thấu thiếu gia lại gần, tay chỉ vào lông mày, mắt mũi môi dần dần trượt xuống trước ngực cô, eo cô, mông cô, đôi chân trắng nõn của cô: “Những thứ này, đều là của tôi, hiểu chưa?”
Tiểu Ngư chợt cảm thấy, thế giới ảm đạm liền sáng bừng rồi, cô thương tâm: “Nam Cung tiên sinh, tôi mặt mũi xấu xí không đáng thưởng thức, anh không thể để tôi làm tình nhân bí mật của anh được, cơ thể của tôi là vì nhân dân, kiên quyết không thể làm những chuyên vũ nhục đảng nhân dân, huy hiệu cảnh sát được..”
“Nhan tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã lãng tai sao?” Thấu thiếu gia hừ nhẹ, hỏi ngược lại, nhưng lại đến gần cô hơn: “Lỗ tai nào nghe được bản thiếu gia nói bốn chữ tình nhân bí mật vậy?”
Tiểu Ngư nghiêm trọng: “Anh, chẳng lẽ, chẳng lẽ...” Thật sự muốn giết người diệt khẩu?
“Sau này, tôi chính là bạn trai của cô.”
Bỏ lại một câu như vậy, Thấu thiếu gia liền buông cô ra tiếp tục ra lệnh: “Chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung Quốc, tôi có thói quen dùng cơm lúc tám giờ, không cho phép làm trễ.”
Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Nhan Tiểu Ngư đứng lại trong thế giới khiếp sợ, trước mắt như bị sét đánh, liên tục bỏ mình
Bạn trai...
Bạn trai?
Đây là cái gì?
Thiếu gia xã hội đen còn cần bạn gái sao?
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, chợt cảm thấy trên trán mình dán năm chữ vàng 24K sáng loáng…
‘Người phụ nữ của lão đại!’