Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 76: Chương 76: Thời gian hạnh phúc của Nhan Tiểu Ngư (1)




Cuộc sống không có Nam Cung Thấu ở đây chính là khoảng thời gian Nhan Tiểu Ngư hạnh phúc nhất.

Mọi việc chú An đều xử lý ổn thỏa, chú ấy rất biết cách chăm sóc Tiểu Ngư thoải mái, còn Hạ Lãng, mặc dù thích quậy một chút nhưng bởi vì tuổi tác gần nhau nên có rất nhiều đề tài chung với Tiểu Ngư. Chẳng qua là khi Hạ Lãng ôm đàn ghi-ta biểu diễn với cô kỹ năng chơi nhạc rock điêu luyện sắc sảo của mình, thì Tiểu Ngư bị tiếng gào thét kinh thiên động địa của Hạ Lãng làm cho giận sôi máu, thất hồn lạc phách, tránh đi mới là thượng sách.

Mà khi Tiểu Ngư đang suy nghĩ có nên từ chức rời khỏi biệt thự này hay không thì chú An cầm hai chiếc phong bì thật dày đi tới, cười chân thành nói: “Nhan tiểu thư, đây là tiền lương mấy ngày nay của cô.”

Tiểu Ngư nhận lấy phong bì, sau đó mở ra nhìn một xấp thật dày in hình chủ tịch Mao màu đỏ, im lặng, ý định từ chức nào đó cũng lập tức tan thành mây khói bay đi——

Không phải cô yêu tiền mà là số lượng quá lớn, nếu như tích góp từ lúc này thì không tới nửa tháng sau cô sẽ có thể trả hết tất cả món nợ mình thiếu Nam Cung gia. Hơn nữa một năm học phí đại học của Duy An, tiền phí thuê phòng một năm của mình, tiền sinh hoạt của ông và tiền dưỡng lão, tất cả đều được giải quyết...

Sau khi Tiểu Ngư ngửa đầu cảm ơn chú An, liền cao hứng cầm tiền trở về phòng.

An Ngôn nhìn bóng lưng cô rời đi, ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng gắn đầy camera giám sát được ẩn giấu khắp nơi thì không nén được mà lắc đầu một cái, thầm nghĩ, Thấu thiếu gia của bọn họ thật đúng là vô cùng để ý cô bé Tiểu Ngư này.

********

Nước Đức.

Thấu thiếu gia và quân đội thương lượng xử lý xong chuyện buôn bán liền lên xe trở về biệt thự riêng của Nam Cung gia ở nước Đức, trên người anh mặc bộ tây trang màu đen, bước chân trầm ổn đi vào thư phòng, anh tuấn bức người.

“Đối phương không có ý gây khó dễ, ngày mai ký hiệp ước là công việc ở nước Đức cũng xử lý xong hết. Sáng mai điện báo về tổng bộ Nam Cung gia, bắt đầu sản xuất số lượng vũ khí đã thỏa thuận ở Đức.” Thấu thiếu gia vừa đi vừa ra lệnh cho mấy người áo đen phía sau lưng, giọng nói vững vàng, bước chân ổn định, vững trãi.

Mấy tên thuộc hạ cầm văn bản đi theo Thấu thiếu gia nhanh chóng ghi chép mệnh lệnh của anh, không dám buông lỏng chút nào.

“Thiết kế mới có lực sát thương gấp ba, một tuần sau bắt đầu chế tạo thí nghiệm số lượng nhỏ, chắc chắn không xảy ra sai sót gì thì một tháng sau bắt đầu sản xuất số lượng lớn, nửa năm nữa sẽ cung ứng đến chợ đen.” Lời nói của Thấu thiếu gia, giữa chừng không có bất kỳ sự ngập ngừng nào: “Ba nhân viên của Á Thái có dính líu đến ma túy, định tội cảnh cáo, xử lý sạch sẽ trong vòng hai mươi phút.”

“Vâng ——! Thiếu đương gia ——!”

Trong sân có chừng trăm người mặc quần áo đen, cùng gào to chấn động, toàn tâm toàn ý phục tùng, bọn họ vừa sùng bái vừa sợ hãi Thiếu đương gia trẻ tuổi này.

Thấu thiếu gia đứng ở trước cửa, giọng nói chậm lại, phân phó: “Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng tự mình giải quyết, trước sáng mai, tôi không hy vọng bị quấy rầy.”

“Đã biết ——! Thiếu đương gia ——!”

Lại là một tiếng hô đồng bộ, Thấu thiếu gia khắp người tôn quý đáp một tiếng, sau đó tiếp tục bước chân trầm ổn của mình, đi tiếp vào bên trong biệt thự, sau đó trực tiếp vào thư phòng, người không phận sự miễn vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.