Editor: Ngạn Tịnh
Cái này là sự thật sao?
Vậy thì cũng quá huyền ảo rồi đấy!
Người có dáng vẻ đại thiếu gia này, cũng biết làm cơm? Còn có thể làm ra
món ăn ngon đến thế, khiến người khác cả đời khó quên? Hơn nữa còn là... vì cô?
Chuyện này... Chuyện này cũng quá khó tin rồi!
Cô cũng không có ưu điểm gì, Thấu thiếu gia nổi danh một cõi, không có
lý do gì lại coi trọng mình nha. Còn đích thân làm cơm cho mình, không phải bị
lừa đá vào đầu hoặc là bệnh tâm thần tái phát đấy chứ?!
Tự nghĩ như vậy, trong lòng còn tìm ra ngàn vạn cái cớ, nhưng vẫn không
nhịn được mặt hồng tim đập nhanh, ngực như đang đánh trống. Ngẩng mặt dùng sức
lắc đầu, nhưng vẫn không thể khiến những suy nghĩ về Thấu thiếu gia bay ra
ngoài.
Nhưng cố tình vào lúc này.
Két!
Sau lưng vang lên một tiếng dừng xe, tiếp đó là tiếng mở cửa và tiếng bước
chân.
Một mùi hương thơm ngát lại ập tới, mùi cơ thể dễ ngửi quen thuộc ngày
càng đến gần. Bởi vì cảnh giác quá nhiều, khứu giác lại cực kỳ nhạy bén. Mùi vị
của anh xông vào khoang mũi, trái tim cô lại chợt nhảy lên như trống trận,
không ngừng không nghỉ, nhảy mạnh đến mức lồng ngực còn vọng ra tiếng vang.
“Nhan tiểu thư, cô cũng tới đây đi.”
Giọng nói ngắn gọn ra lệnh, lành lạnh như bình thường.
Không hiểu sao tim Tiểu Ngư lại đập mạnh, nhìn bóng lưng của anh mà hai
má đỏ bừng.
Vì sao vậy!
Cô chỉ là một người bình thường, vô dụng như thế, ngu ngốc như thế, tục
tằng như thế...
Vị đại thiếu gia này, rốt cuộc thì anh để ý cái gì của tôi chứ!
Nội tâm gào thét, nhưng trên mặt vẫn một vẻ im lặng, không dám không
vâng lời thiếu gia, cúi đầu cùng đi với anh. Mãi cho đến khi đi theo anh tới
bãi đất tập bắn ở nhà sau của biệt thự, mới lúng ta lúng túng ngừng lại.
Thấu thiếu gia không hề nhiều lời, gọi điện thoại ra lệnh một tiếng, lập
tức có thuộc hạ tới, đưa lên một chiếc hộp vuông màu đen sơn nước tinh xảo, rồi
lập tức lui qua một bên.
“Mở ra!” Thiếu gia ra lệnh với Tiểu Ngư.
Nhan Tiểu Ngư đi lên phía trước, tìm được móc khóa, hai ba lần liền mở
chiếc hộp vuông ra, lúc nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi dừng lại.
“Thử một chút.” Thiếu gia khoanh tay trước ngực, điệu bộ nhàn tản, trầm
giọng mà nói: “Ngoại hình, góc độ, vị trí nắm, làm báo cáo.”
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm khẩu súng ngắn crystal dành cho nữ trên tay, biết
súng trên tay chỉ có một viên đạn, liền nhếch nhếch mép, nghe lời nhận lấy súng
ngắn, lật qua lật lại trong tay mấy lần. Sau khi lấy hết các bộ phận ra kiểm
tra 360 độ, mới lưu loát đưa tay lên, giơ lên trời.
Đoàng-----
Thả súng rỗng ra.
“Góc độ thích hợp, độ lớn phù hợp với bàn tay nữ giới, ngoại hình tinh xảo,
đắt giá!” Cô nhanh gọn báo cáo, không hề dài dòng dây dưa.
Lúc Tiểu Ngư ở Cảnh Đội chính là cao thủ thử súng, vào lúc này một loạt
động tác nước chảy mây bay, ngược lại lúc cô làm mặt mày không hề sợ hãi chút
nào, lại có thêm mấy phần kiên định.
Phát súng lưu loát, thái độ nghiêm túc, khảo nghiệm tinh thần.
Rất tốt.
Thấu thiếu gia hiếm khi tán thưởng nhìn Tiểu Ngư, trong mắt có thêm vài
phần thưởng thức.
“Lên đạn.” Thấu thiếu gia ném tới mấy viên đạn, mặt mày bình thản ra lệnh:
“Tiếp tục.”
Tiểu Ngư nhận đạn, do dự một chút, vẫn là lựa chọn giả vô tâm kia, tiếp
tục nghe lời, giơ tay nhận lấy đạn lắp vào băng đạn, nhanh chóng lên đạn, cánh
tay giơ lên, nhắm ngay bia súng cách trăm mét trước mặt, híp mắt, ngón tay phải
bóp cò-----
Đoàng-----!
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Năm phát, tất cả đều ở vòng mười, ngay giữa hồng tâm!
Tuyệt đối chuẩn xác!
Bãi bắn bia trăm mét, súng ngắn có thể bắn đến trình độ này, kỹ thuật bắn
súng phải là hàng cao thủ.
Thấu thiếu gia cong khóe miêng, vẻ hứng thú trong con ngươi ngày càng đậm.