Thấu thiếu gia tắm xong đi ra, đúng như dự đoán, nhìn thấy Nhan tiểu thư không có lá gan chạy trốn, đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hơn nữa còn khẩn trương mà co lại thành một đống, biểu tình chất chứa tức giận.
Dĩ nhiên, trên người đã đổi thành áo dài quần dài, bọc mình còn kỹ càng hơn cả bánh chưng nữa.
Thiếu gia chuyển động chân dài, lúc anh vén chăn lên ngồi vào giường rõ ràng cảm giác được người cô rụt lại một cái.
Nam Cung Thấu nhíu mày, bắt lấy cánh tay của cô làm cô không khỏi thét chói tai. Anh kéo cô lại gần mình, ôm cô vào trong ngực.
Tiểu Ngư đang làm con rùa đen rúc đầu tự an ủi bản thân, bỗng nhiên bị kéo qua, tiếng thét chói tai vừa thoát ra thì chóp mũi đã đụng vào ngực Thấu thiếu gia, cô cảm giác được một hơi thở ấm áp đang bao phủ lấy cơ thể bé nhỏ của mình, kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Cả người cô cứng đờ, cơ thể giống như cục đá, không dám nhúc nhích, trong lòng lẩm bẩm, đạp tôi xuống giường đi, đạp tôi xuống giường đi, đạp tôi xuống giường đi...
“Cho cô thời gian ba giây điều chỉnh tư thế ngủ.” Giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô, trầm ấm mà lôi cuốn: “Nhan Tiểu Ngư, tôi chuẩn bị ôm cô cả đêm.”
Nhan Tiểu Ngư, tôi chuẩn bị ôm cô cả đêm.
Bịch bịch ——!
Tiểu Ngư chợt cảm thấy ngực mình siết chặt, trong tai truyền đến hai tiếng tim đập mạnh kỳ lạ. Mà tai cô lại đang dán lên ngực anh, cô nghe được câu nói chấn động kia cùng với tiếng tim đập chậm rãi của anh, không biết tại sao mặt mũi lại nóng lên, trong chớp mắt đã cảm thấy mùi hương của anh còn dễ chịu hơn A Hoàng nhiều.
Nghĩ vậy, cô thận trọng lui ra sau một chút, cô thấy Thấu thiếu gia không phản ứng thì tiếp tục lui một chút nữa, sau đó ngẩng đầu lên, lại tiếp tục lui, còn đang lui...
“Nhan Tiểu Ngư.”
Lúc này Tiểu Ngư đang cố gắng thoát ra khỏi phạm vi khống chế của anh, cô đang nhanh chóng chuẩn bị trượt xuống giường thì giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, hai bàn tay anh ở bên hông cô bỗng nhiên siết chặt, khống chế Nhan Tiểu Ngư đang có khuynh hướng lui về sau kia.
“Sáng mai tỉnh lại...” Giọng nói lười biếng của Thấu thiếu gia vang lên từng tiếng rời rạc, đoạn tiếp theo chậm rãi truyền ra: “...Cô dám... không ở trên giường...”
Câu nói hơi đứt quãng, lại là nửa câu uy hiếp.
Tiểu Ngư kinh hãi, mạnh mẽ nhìn sang người bên cạnh, cô lập tức hoảng sợ bởi vì lúc này Thấu thiếu gia vĩ đại của chúng ta đang nhắm đôi mắt mị lực bắn ra bốn phía kia của anh lại, ngủ...
Mới vừa rồi, rõ ràng là anh nói mớ?
Nói mớ... Tiểu Ngư không khỏi hỏi trời —— nói mớ cũng có thể uy hiếp người khác, chỉ số u ám của Thấu thiếu gia cũng quá cao rồi.
Nhưng mà cho dù là như vậy thì cô cũng không còn dũng khí tự tiện bò xuống giường chạy đi. Dù sao thì trong biệt thự này, cô đều đã gặp qua tất cả thiết bị biến thái và thủ đoạn uy hiếp của Thấu thiếu gia, đẳng cấp quá cao, căn bản không phải là thứ mà loại củi mục nhỏ bé bình thường như cô có thể chịu nổi!