“Tiếp tục.” Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng hạ lệnh: “Cởi.”
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ.
Lúc này, vừa lúc trong tai nghe truyền đến tiếng nhân viên đã hoàn tất khơi thông, phòng bao đã bị bao vây, các thành viên được thông báo bắt đầu hành động.
“Tôi…”
Mặt Nhan Tiểu Ngư đỏ bừng, tích góp sức lực toàn thân, cuối cùng không nhịn được nữa, một tay móc súng lục từ trong sườn giày ra, ngước lên nói, bộc lộ khí phách ra ngoài, khí thế ngất trời: “Tôi cởi ông ngoại nhà anh, hôm nay, bà đây muốn bắt tất cả các anh vào cục cảnh sát!”
“Tiểu Ngư, nhớ kỹ, đừng dùng súng, trong gian bar này mấy gian phòng bao đều để hàng loạt bom, chỉ chút lửa nhỏ sẽ…”
Bùm…!
Một tiếng nổ vang trên đỉnh đầu, cắt đứt cảnh cáo của Giang Phàm, cũng hóa đá một người phụ nữ anh hùng nào đó đang giơ súng!
“Lão đại…”
Lời này anh ta nên nói sớm mới đúng!
“Thiếu Đương Gia, tên Lý Bưu này có mưu đồ gây rối, đã sớm mai phục từ trước.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói thuộc hạ kêu lên và tiếng gõ cửa: “Bom đã bị khởi động, người tiếp ứng của chúng ta đã tới, nơi này không nên ở lâu, nhanh rời đi là được…”
Người đàn ông nghe vậy, cũng không có vội vàng lo lắng gì, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, nghe thấy thuộc hạ nói, chẳng những không có ý muốn rời đi, ngược lại khóe môi cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
Nụ cười này, giống như đang che giấu mùi nguy hiểm, như thể bình yên ngắn ngủi trước cơn bão.
“Ba.”
Môi mỏng khẽ mở, Nhan Tiểu Ngư nghe được anh đang tính giờ.
“Hai.”
Nam Cung Thấu giương mắt, nhìn sang bên cạnh.
“Một.”
Nam Cung Thấu hơi nhẹ giọng, ánh mắt đã lạnh.
Dường như ngay vào lúc anh dừng lại, Nhan Tiểu Ngư không kịp quay đầu, đã nghe được bên cạnh, vị trí cách bọn họ không tới ba thước, bùm một tiếng nổ vang.
Tiếp theo, ánh lửa văng khắp nơi, đá vụn rơi xuống trắng xóa cả căn phòng.
Một mảng tường toilet, bỗng nhiên bị nổ tung.
Hơi lửa nóng bỏng kia phả thẳng vào lỗ tai lỗ mũi, dường như muốn thiêu đốt cả lá phổi, mà vô số mảnh gạch đá vụn rơi vào mặt, làm cho Nhan Tiểu Ngư dường như ngạt thở, không mở mắt ra được.
Lúc nhắm mắt, cô nghe thấy tiếng bước chân…
Nhan Tiểu Ngư cố hết sức nheo ánh mắt thành khe nhỏ, nhìn sang bên đó.
Đồng thời với khi mang lên tiếng nổ mạnh, cô nhìn thấy dáng người đàn ông tôn quý cao lớn kia, chậm rãi bước nghênh đón ánh lửa.
Loại hành vi này, đúng là muốn tìm chết.
Tuy anh ta là tên cầm thú chưa thỏa mãn, tuy anh talà tên cặn bã xã hội đen chưa xác định được danh tính… Nhưng sinh mệnh đều đáng quý, coi thường mạng sống của mình là không được…
“Đồng chí… Anh không cần suy nghĩ lung tung, khổ ải vô biên quay đầu là bờ…”
Lúc Nhan Tiểu Ngư hô lớn, lại thấy bóng dáng màu đen kia giống như ánh sáng chợt lóe lên, lao qua ánh lửa, mang theo thái độ kiên quyết, xông vào trong vụ nổ …