Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 139: Chương 139: Ba ba, phụ hoàng và con trai




Nhìn bóng dáng ba ba của mình quyết tuyệt rời đi, nước mắt Đoan Mộc Ngưng giống như dây thủy tinh bị đứt đoạn từng viên rơi xuống, bộ dáng khóc nấc khiến cho người ta vô cùng đau lòng.

“Ba ba…… Đừng nóng giận…… Là Ngưng Nhi không đúng…… Ô ô……”

Thiên Phượng ngồi trên ghế đối diện chưa hề mở miệng nói chuyện khẽ thở một hơi dài, quay mặt đi.

Tiếng khóc nấc cùng lời giải thích khiến người ta đau lòng không ngừng vang lên, nam nhân lúc nãy rời đi không biết từ lúc nào đã quay trở lại.

Chậm rãi vươn bàn tay to vuốt lên mái tóc đứa con.

Cảm giác có người sờ đầu mình, thân mình gầy gầy của Đoan Mộc Ngưng cứng đờ lại, đôi mắt vẫn còn vươn nước mắt nhìn lên bóng dáng cao lớn kia.

“Ba ba……”

“Đứa nhỏ ngốc.” Đoan Mộc Thanh Tôn ngồi xổm trước mặt đứa con, bàn tay đang vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng chậm rãi trượt xuống, lau đi nước mắt dính đầy trên mặt Đoan Mộc Ngưng: “Chẳng lẽ ngươi không tin ba ba sao?”

Thanh âm thản nhiên lại ôn nhu vô tận vang lên, Đoan Mộc Thanh Tôn đưa một vật đến trước mặt Đoan Mộc Ngưng.

Nhìn vật trên tay Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Ngưng kinh ngạc mở to mắt, nhóc con mới nãy còn khóc thảm thiết giương mắt nhìn đôi mắt đen của nam nhân.

“ ‘Phượng Minh’của ba ba……”

‘Phượng Minh’ chính là khẩu súng của Đoan Mộc Thanh Tôn, không cần nạp đạn, bắn bằng khí nén, uy lực cường đại, toàn thế giới này chỉ có duy nhất một khẩu.

“Về sau ‘Phượng Minh’ này chính là của ngươi.” Đem khẩu súng đặt lên tay Đoan Mộc Ngưng, Đoan Mộc Thanh Tôn ôn nhu nói: “Ngưng Nhi phải nhớ kỹ, ‘Phượng Minh’ đại biểu cho ba ba vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.”

Nhìn ‘Phượng Minh’ trên tay, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt, gắt gao nắm chặt:” Ba ba…. Ba ba không tức giận sao? Ngưng Nhi vứt bỏ mọi thứ, bốc đồng muốn cùng Vô Uyên rời đi…..”

“Đứa con đã trưởng thành, kẻ làm phụ thân đương nhiên phải buông tay, để cho đứa con của mình tự do bay lượn trên bầu trời của chính nó.” Thiên Phượng chậm rãi tiến đến trước mặt Đoan Mộc Ngưng, nắm lấy tay con: “Chỉ cần Tiểu Ngưng lựa chọn, phụ hoàng và ba ba vĩnh viễn chấp thuận ngươi, bởi vì ngươi là con của chúng ta.”

“Phụ hoàng….” Nhìn Thiên Phượng ôn nhu xinh đẹp, nước mắt Đoan Mộc Ngưng lại một lần nữa rơi xuống, nhóc con mảnh khảnh nhào vào cái ôm ấp mềm mại lại thoang thoảng mùi hương kia.

“Phụ hoàng mười sáu tuổi đã yêu ba ba của ngươi, mười bảy tuổi sinh ra ngươi, hơn nữa còn cố ý rời bỏ Thiên đình ở lại Nhân gian làm bạn với ba ba ngươi.” Nhẹ vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, trong mắt Thiên Phượng lộ vẻ ôn nhu, thần thú phượng hoàng nghịch ngợm năm đó đã sớm trưởng thành trở thành một người cha rồi: “Tiểu Ngưng nay đã muốn mười lăm, chỉ nhỏ hơn phụ hoàng năm đó một tuổi, nhưng ngươi rất thông minh, biết rõ con đường mình đi sau này, chỉ cần ngươi cảm thấy tốt, cảm thấy đúng, sẽ dũng cảm mà bước đến đối mặt.”

“Vâng…..” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, hai má đẫm nước mắt, trong lòng vô cùng cảm động lẫn ấm áp, cảm giác bàng hoàng bất an lúc trước đã bị tấm lòng yêu thương của hai vị phụ thân thay thế: “Cám ơn phụ hoàng chỉ dạy, có thể trở thành con của phụ hoàng, đó là may mắn của Ngưng Nhi.”

“Có thể có được đứa con xuất sắc như ngươi, cũng là may mắn của Thiên Phượng ta.” Ôm lấy Đoan Mộc Ngưng, Thiên Phượng cũng nhịn không được mà nhỏ xuống hai hàng lệ.

Nhìn hai người mình yêu nhất rơi lệ, ánh mắt Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên nhu hòa, đưa tay ôm cả hai người vào lòng.

Dựa vào lồng ngực ấm áp của Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Ngưng ôm Thiên Phượng, nín khóc mà cười.

“Trong lòng ba ba vẫn ấm áp như vậy, trong lòng phụ hoàng cũng vẫn rất mềm mại, làm cho Ngưng Nhi nhớ tới cảm giác lúc trước được ba ba và phụ hoàng ôm ôm.” Nước mắt lại trào ra: “Phụ hoàng, ba ba, Ngưng Nhi thật sự rất yêu các ngươi.”

“Phụ hoàng và ba ba, cũng yêu Tiểu Ngưng.”

“Vĩnh viễn đều yêu thương Tiểu Ngưng.”

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, chiếu vào ba con người đang ôm nhau, hình ảnh ấm áp tuyệt đẹp như họa được một người họa sĩ danh gia vẽ nên.

Trải qua một hồi “ôm ấp ấm áp”, Đoan Mộc Ngưng vất vả mới cầm được nước mắt, đôi mắt hồng hồng thật giống con thỏ con đáng yêu.

“Trên ngươi đứa nhỏ kia có năng lực hỏa diễm rất đặc biệt, đồng thời còn có lực lượng phượng hoàng cực quen thuộc của bộ tộc phượng hoàng chúng ta.” Bưng ly trà lài uống một hơi, Thiên Phượng nhìn đứa con bảo bối, chậm rãi mở miệng: “Nói cho phụ hoàng nghe, lúc ngươi đến thế giới kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Ân.” Cầm ly trà, Đoan Mộc Ngưng khẽ gật đầu: “Sau khi ta đến đại lục Thiên Vực, thân thể đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành đứa trẻ sơ sinh….. Vì phi thuyền rơi thẳng xuống chỗ gọi là Phượng lâu, cho nên mới gặp được Vô Uyên….. Từ đó đến lúc ta năm tuổi, hắn đều luôn chiếu cố tới ta….. sau đó…. Sau…. [ vô hạn tỉnh lược từ ngữ…….]”

Đoan Mộc Ngưng nói rồi nói, nói tới một đống lớn, rốt cục cũng đem mọi chuyện phát sinh trong năm năm ở đại lục Thiên Vực nói ra hết.

“Biến nhỏ….. Sau đó trong cơ thế bắt đầu xuất hiện thú đan, hơn nữa đứa nhỏ kia cũng xuất hiện thú đan hoàn chỉnh….” Thiên Phượng nhăn mi, tạo thành cái ngạch nhỏ trên trán, phiền não.

Thân là thần thú thuần huyết duy nhất của bộ tộc phượng hoàng, Thiên Phượng đối với loại tình huống như vậy cũng cảm thấy rất khó hiểu, đôi mắt đen trong veo phiêu về hướng lão công Đoan Mộc Thanh Tôn đang ôm mình.

“Thú đan của phượng hoàng được ngưng tụ bởi đạo hạnh tu hành của người nắm giữ, lúc Tiểu Ngưng sinh ra thân thể suy yếu, hơn nữa lại có một nửa huyết thống nhân loại, cho nên máu phượng hoàng không thuần khiết, đây hẳn là nguyên nhân dẫn đến việc con chúng ta không có thú đan, nhưng sau khi đến đại lục Thiên Vực, Tiểu Ngưng có được thân thể khỏe mạnh, nhưng lại biến thành hình thái trẻ nhỏ mới sinh, hơn nữa lại có thế hệ huyết mạch phượng hoàng hậu đại tồn tại, có lẽ lúc đó cả hai đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng cộng sinh, cho nên mới xuất hiện thú đan.” Đoan Mộc Thanh Tôn thản nhiên giải thích.

Đoan Mộc Thanh Tôn tuy là nhân loại, nhưng đã sống chung với phượng hoàng lâu năm, chuyện của Phượng tộc, hắn hiểu còn rõ hơn so với Thiên Phượng – phượng hoàng thuần huyết thống từng dục hỏa trùng sinh kia.

“Cái này hình như cũng có lý.” Phượng hoàng gật gật đầu, đối với lời nói của lão công nhà mình thì hoàn toàn tin tưởng trăm phần trăm.

“Là như vậy sao?” Tiểu phượng hoàng nhăn chặt hai hàng lông mày: “Như vậy, phụ hoàng….. Ngưng Nhi nếu bắt đầu có thú đan rồi, có phải có thể sử dụng tiên thuật giống như phụ hoàng hay không?”

Tuy từ nhỏ đã say mê nghiên cứu máy móc, nhưng đối với phụ hoàng có được một thân tiên pháp siêu cấp cường hãn, Đoan Mộc Ngưng vẫn rất sùng bái.

“Thú đan của Tiểu Ngưng không ổn định, sử dụng tiên pháp lại cần tiêu hao rất nhiều tiên lực, trừ những lúc cần thiết ra, nhưng tình huống khác, nếu có thể không cần, tốt nhất vẫn là không nên dùng tới.” Thiên Phượng đưa tay vuốt mái tóc của đứa con trai tâm can bảo bối.

“A……”

“Trong lúc nhất thời , ngươi và đứa nhỏ Vô Uyên kia chắc chắn không có biện pháp rời khỏi đây, vậy trong khoảng thời gian này, phụ hoàng sẽ dạy cho các ngươi một ít tâm pháp đơn giản, củng cố nội đan.” Thiên Phượng nhẹ nhàng cười.

“Cám ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Ngưng rất thích làm nũng với thân thể mềm mại thơm thơm của phụ hoàng, hiện tại cả gương mặt trắng nõn đều áp đến lòng Thiên Phượng cọ cọ, rước lấy một trận cười khẽ của Thiên Phượng.

“Tiểu Ngưng, ngươi nói phải quay trở về bên kia, đã nghĩ ra cách gì chưa?” Nhìn hai người mình yêu thương nhất rúc vào lòng nhau, trong mắt Đoan Mộc Thanh Tôn lóe ra tia sáng nhu hòa.

“Có.” Nghe Đoan Mộc Thanh Tôn hỏi, Đoan Mộc Ngưng lập tức đáp, lấy máy ảnh bên trong cái túi đeo bên hông ra: “Ở đại lục Thiên Vực không có cái gì để Hùng cục cưng có thể ẩn thân, cho nên ta đem cái máy ảnh này cải tạo một chút, lúc trở lại thế giới này, Hùng cục cưng có ghi lại tình huống xảy ra lúc đó.”

“Đưa ta xem.” Bàn tay thon dài đưa ra.

Đoan Mộc Ngưng không chút do dự đem máy ảnh có chứa Trí Não Hùng cục cưng giao cho Đoan Mộc Thanh Tôn.

Nhận lấy máy ảnh, Đoan Mộc Thanh Tôn lập tức bước vào bên trong thư phòng.

Hai phượng hoàng một lớn một nhỏ nhìn bóng dáng Đoan Mộc Thanh Tôn rời đi, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

“Đúng rồi, Tiểu Ngưng!!” Đột nhiên, biểu tình của đại phượng hoàng trở nên cực thần bí, ghé sát vào đứa con, biểu tình thần bí hề hề: “Ngươi với Phượng Quân của người đã làm chuyện thân mật chưa?”

“Chuyện thân mật…. Hôn môi hả?” Nhóc phượng hoàng con đảo đảo mắt, nhìn phụ hoàng của mình.

Nghe tiểu phượng hoàng trả lời, thân hình đại phượng hoàng thoáng cái đã lảo đảo trước ngọn gió bắc lạnh lẽo a……

“Phượng Quân đại nhân của ngươi xem ra quả là người quân tử a.” Đại phượng hoàng đối với đứa con rể suất khí kia càng lúc càng vừa lòng.

“Vô Uyên tốt lắm, đối với ta rất tốt, cũng rất sủng ta.” Nhớ tới người nỏ, tiểu phượng hoàng đơn thuần cười tới ngọt ngào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.