“Cái gì!!!”
Thanh âm thanh thúy của hài đồng từ trong một gian phòng khách điếm hét lên kinh thiên động địa làm cho một đám người đi đường sợ hãi.
Nhóc con chân dẫm lên bàn, đưa tay chỉ thẳng vào nam nhân đang bưng chén tao nhã uống trà ngay đối diện.
“Ngươi…. Ngươi là ca ca của Vô Uyên, thiệt là thúi quá đi!!”
Uống một ngụm trà nóng, Phong Vô Uyên nhíu nhíu mày kiếm, nhìn nhóc con.
“Nhóc con, ngươi thật không lễ phép chút nào.” Đưa tay hất mái tóc màu lam nhạt ra sau, đẹp đến làm cho người ta lóa mắt: “Bất quá, ta và Vô Uyên là huynh đệ, lại có thể làm cho ngươi kinh ngạc vậy a.”
Bị Phong Vô Cực nói như vậy, Đoan Mộc Ngưng nhất thời đỏ mặt, mới phát hiện ra phản ứng của mình có mức kích động hơi quá, chẳng qua là trong lòng vẫn có chút bất bình.
Đã sống chung với Phong Vô Uyên năm năm, y nghĩ mình rất hiểu Phong Vô Uyên, lại không thể tưởng tượng được đối phương lại có một ca ca, mình thì lại hoàn toàn không biết.
Phong Vô Uyên nhìn mặt nhóc con y như bảng phối màu vẽ, liền biết trong lòng nhóc con đang suy nghĩ gì.
Đưa tay đem nhóc con một chân vẫn đặt lên bàn ôm vào lòng, Phong Vô Uyên hôn nhẹ lên má y một cái, mỉm cười, trong mắt đầy vẻ sủng nịch.
Nhóc con của hắn luôn đáng yêu như vậy a, chuyện gì cũng viết lên mặt.
Phong Vô Cực nhìn nụ cười của đệ đệ trong mắt còn chứa đầy vẻ sủng nịch, có một chút đăm chiêu.
Một lát sau, Phong Vô Cực chậm rãi nói: “Uyên, ngươi thay đổi.”
Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng khẽ vỗ lưng cho nhóc con, trấn an y, sau đó ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi con ngươi đang thăm dò của ca ca.
“Ca ca ngươi cũng thay đổi.” Nói đến đây, tầm mắt liền dừng tại người thiên hạ tuyệt mỹ bên cạnh Phong Vô Cực, khiến người nọ bối rối một trận: “Có cần gọi là tẩu tử (chị dâu) không?”
“Phượng Quân.” Thiên Nhan vẻ mặt đỏ bừng khẽ hô một tiếng, sau đó nhìn người yêu.
“Được rồi, đừng làm khó Thiên Nhan nữa.” Ôm chầm lấy người yêu, Phong Vô Cực thản nhiên mở miệng: “Uyên, ta đến Kính Việt Thành lần này, là muốn ngăn cản ngươi đến Hổ tộc.”
Lời Phong Vô Cực nói thành công làm cho nhóc con trong lòng Phong Vô Uyên nháy mắt phải dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
“Tại sao?”
“Trước khi tới đây, ta không trở về Phượng tộc, mà là đến Phong Duyên Thành, lại không nghĩ tới Phong Kỳ ta còn chưa thấy, đã thấy một tên đẹp trai tóc đỏ mắt đỏ áo đỏ ‘Phong Vô Uyên’.” Ánh mắt dừng trên người Phong Vô Uyên đã cải trang: “Ngươi là đệ đệ của ta, ta đương nhiên sẽ không nhìn lầm đệ đệ của mình, chẳng qua là ta nhận ra người cải trang ngươi, lại là thành viên của ‘Tuyệt’, đây là chuyện gì xảy ra?”
Nghe Phong Vô Cực nói, khóe miệng Phong Vô Uyên khẽ gợi lên: “Ca ca hình như biết rất nhiều chuyện về ‘Tuyệt’ a.”
“Hừ, ‘Tuyệt’ thường cùng Dong binh đoàn của ta làm không ít nhiệm vụ, muốn không biết cũng khó.” Mặt nhăn mày nhíu, Phong Vô Cực rõ ràng không có hảo cảm với ‘Tuyệt’: “Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của ta.”
“Ha ha, kỳ thật Các chủ của ‘Tuyệt’ là….” Vỗ nhẹ lưng Đoan Mộc Ngưng, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ gật trong lòng.
“Cái gì, ngươi nói nhóc con này là chủ tử của ‘Tuyệt’!!” Phong Vô Cực lập tức kinh hải.
Từ nhỏ đã ly khai khỏi Phượng tộc, tự mình lập ra một Dong binh đoàn ở đại lục Thiên Vực hành tẩu, Phong Vô Cực là người gặp chuyện gì cũng cực bình tĩnh, nhưng hiện lại lại nghe đệ đệ nói như vậy, ánh mắt dừng ngay tại đứa nhỏ trong lòng hắn, không khỏi kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ tới Các chủ của tổ chức thần bí kia, cư nhiên lại là một đứa nhỏ năm tuổi chứ, hơn nữa mấy năm nay, tổ chức thần bí kia lại càng lúc càng phát triển mạnh hơn, mà người ở phía sau bức màn lại chưa từng lộ diện.
“Ngưng Nhi đúng là Các chủ ‘Tuyệt’.” Phong Vô Uyên đắc ý nhìn nhóc con, đây là thái độ hiếm lạ nhất của hắn.
Nhìn nhóc con đang ngáy khò khò trong lòng đệ đệ mình, Phong Vô Cực mím môi, buộc mình hạ cơn xúc động xuống.
Tuy có hơi ngạc nhiên về thân phận của nhóc con, nhưng Phong Vô Cực rất nhanh liền tiếp nhận, tiếp tục nói: “Sau khi ta phát hiện người của ‘Tuyệt’ cải trang thành ngươi, ta liền biết ngươi nhất định đã chạy theo đường vòng để đến Hổ tộc, cho nên đến tìm ngươi.”
“Ca ca sao phải hao hết tâm tư đi tìm ta?” Phong Vô Uyên biết rõ huynh trưởng của hắn thích tự do, hơn nữa tính tình thuộc dạng đến vô ảnh đi vô tung, cho dù là huynh đệ, hắn cũng rất ít khi chủ động tìm mình.
“Tìm ngươi đương nhiên là có chuyện trọng yếu.” Thản nhiên mở miệng, Phong Vô Cực nói: “Lúc trước Dong binh đoàn có tiếp nhận một nhiệm vụ của Lôi tộc, sau đó chúng ta biết được Lôi tộc và Hổ tộc bí mật liên minh với nhau, ngươi cũng biết?”
“Ta biết.”
“Như vậy Lôi tộc sai người tập kích Địa Tinh tộc, cũng biết luôn?” Phong Vô Cực trong mắt ẩn hiện ánh sáng lợi hại.
“Biết.”
“Như vậy Lôi tộc tính……”
Màn đêm buông xuống, không khí náo nhiệt ban ngày của khách điếm dần dần biến mất, bốn phía chìm trong yên tĩnh.
Trong một phòng khách điếm, ánh nến nho nhỏ chiếu sáng mơ hồ vẫn chưa hề tắt.
Nam nhân thân hình thon dài nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống lấy gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt tinh duệ sáng rọi nhìn đứa nhỏ nằm trong ngực, ôn nhu vô hạn.
“Ngô….” Nhóc con đang ngủ say trong lòng đột nhiên khẽ ngâm nga một tiếng, mi nhăn nhăn: “Vô Uyên…..” Cái miệng nhỏ nhỏ nộn nộn nỉ non ra tiếng.
“Đây.” Nghe được nhóc con gọi, Phong Vô Uyên thấp giọng đáp lại.
Nghe thấy tiếng đáp, nhóc con khẽ chớp mắt, không thèm mở mắt, ngược lại lại giống như con mèo con đáng yêu cọ cọ vào cái ôm ấm áp kia.
“Ha ha.” Hành động của nhóc con khiến Phong Vô Uyên khẽ cười một tiếng.
“Vô Uyên.” Cọ cọ một lúc, nhóc con mới lưu luyến mở mắt ra, ánh mắt không có lấy nửa điểm mông lung.
“Sao vậy?” Ngón tay thon dài xẹt qua cái má trắng nõn, nâng cái cằm nho nhỏ lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia.
“Ngươi có tâm sự.” Nhóc con nhăn mi, nhìn thẳng vào đôi mắt quen thuộc kia, nói thẳng vào vấn đề.
“Nhóc con làm sao biết?” Đưa tay vuốt vuốt tóc đứa nhỏ, sau đó ôm nhóc con xoay người ngồi dậy.
“Ta nghe được, là tiếng tim đập của Phong Vô Uyên nói cho ta biết.” Nhóc con đương nhiên nói.
“Lợi hại như vậy a.” Ôm nhóc con ngồi vào bàn.
Trên bàn đặt đầy dĩa thức ăn thơm ngào ngạt, hiển nhiên là vì lúc nãy Đoan Mộc Ngưng ngủ chưa có dùng cơm, cho nên Phong Vô Uyên cố ý bảo khách điểm làm cho Đoan Mộc Ngưng ăn.
“Đương nhiên rồi, Ngưng Nhi lúc nào cũng rất lợi hại.” Nhóc con kiêu ngạo như chim khổng tước.
“Phải phải phải, nhóc con của ta là lợi hại nhất.” Đem Đoan Mộc Ngưng đặt lên ghế, Phong Vô Uyên rót một ly trà cho y súc miệng: “Súc miệng đi, ta hâm nóng đồ ăn.”
“Cám ơn Vô Uyên.”
Đoan Mộc Ngưng uống một ngụm trà súc miệng, mắt nhìn Phong Vô Uyên mở lồng bàn, sau đó ngưng tụ một khối hồng quang nóng cháy trong tay đặt lên phía trên dĩa hương qua sao nhục ti (thịt bằm xào với dưa lê).
Hồng quang nóng cháy vừa lóe ra, dĩa thức ăn liền tỏa ra nhiệt khí nóng hầm hập.
Phong Vô Uyên cư nhiên dùng hỏa chi linh cường đại của mình mà hâm nóng đồ ăn cho Đoan Mộc Ngưng, nếu bị bọn người Hỏa chi linh thuật sư biết, nhất định sẽ tự mình đấm ngực, hô to thiên đạo bất công.
Đáng tiếc Đoan Mộc Ngưng cục cưng nhìn Phong Vô Uyên vì mình mà hâm nóng đồ ăn, dĩ nhiên là phải khác rồi.
Bốc mấy miếng thức ăn cho vào miệng, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng dính mấy mẩu vụn đồ ăn, nhưng y lại không chú ý tới, đưa mắt nhìn Phong Vô Uyên.
“Nhìn cái gì, mau dùng bữa.” Lấy khăn thay nhóc con lau khóe miệng.
“Vô Uyên, mấy người Vô Cực ca ca cũng ở đây sao?” Ngoãn ngoãn tiếp tục dùng cơm, đôi mắt ngập nước, rất đáng yêu.
Tuy biết nhóc con đối với chuyện Phong Vô Cực là ca ca của Phong Vô Uyên cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng nhóc con vẫn rất lễ phép gọi hắn một tiếng “ca ca”.
“Không, hắn cùng Thiên Nhan đi rồi.” Phong Vô Uyên lắc đầu.
“A, sao vậy?” Đoan Mộc Ngưng lộ vẻ kinh ngạc.
“Hắn đến cảnh cáo ta.” Ngữ khí vẫn thản nhiên như trước.
“Cảnh cáo?” Đoan Mộc Ngưng không hiểu.
Là chuyện gì lại có thể khiến Phong Vô Cực từ nơi xa đến đây để cảnh cáo Phong Vô Uyên?
“Hình như sắp có họa.”
Ánh mắt hướng về phía cửa sổ, Phong Vô Uyên nói.