Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 107: Chương 107: Chiến bại




“Chiêm chiếp……”

Con gà con quắc mắt nhìn trừng trừng [Ngư Ngư: Có mi sao? Đoan Mộc Ngưng: Hình như không có….], đề phòng Lôi Khiêm Chi ngồi trên lưng linh thú, toàn thân phát ra điện quang.

Nhìn bé con quỳ rạp trên mặt đất được con gà con kỳ quái bảo hộ, Lôi Khiêm Chi gợi lên một tia cười khẽ.

“Thú vị, thật sự rất thú vị, sủng vật như vậy, đứa nhỏ cũng vậy.”

Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, một trận tật ảnh đột ngột lóe lên, người trên lưng linh thú đã biến mất vô tung.

Con gà con vung cánh, nâng cao cảnh giác, thân hình nhỏ lóe lóe điện quang, phát ra tiếng tư tư tư.

Đột nhiên, con gà con chuẩn bị nhảy ra ngăn trở Lôi Khiêm Chi, một cột nước đã phóng thẳng tới tật thiểm của Lôi Khiêm Chi.

Lôi Khiêm Chi lắc mình bay về phía Đoan Mộc Ngưng lại bị cột nước kia cản trở.

Trong nháy mắt, Mộc Thương Lãng nguyên bản không thể động đậy đã đến trước mặt Đoan Mộc Ngưng, hai tay cầm chắc đao, quỳ gối sẵn sàng công kích Lôi Khiêm Chi.

“Thủy thuật sư, khó trách ta lại cảm nhận được khí tức thủy chi linh trên người ngươi.” Nhìn Mộc Thương Lãng đề phòng chính mình, Lôi Khiêm Chi khẽ cười nhạt: “Làm sao bây giờ, ta càng ngày càng thích ngươi rồi a!!”

Lời nói mang theo hơi hướm đùa giỡn của Lôi Khiêm Chi khiến Mộc Thương Lãng lâm vào trạng thái chán nản.

“Ngươi……”

“Phi!!” Đột ngột một trận thanh âm thúy thúy vang lên, đứa bé quỳ rạp trên đất chậm rãi khởi động, lết tới đằng sau lưng Mộc Thương Lãng: “Cái gì kêu càng ngày càng thích Lãng phụ thân của ta, ngươi muốn đùa giỡn Lãng phụ thân của ta sao, có tin ta đánh cho răng ngươi rơi đầy đất không hả??!!”

Nói xong, còn vươn nắm đấm dứ dứ Lôi Khiêm Chi, đôi mắt trong veo như nước của Đoan Mộc Ngưng trừng Lôi Khiêm Chi một cái.

“Nhóc con, ngươi biết rõ cho dù ba người các ngươi liên thủ, đều trốn không thoát, không bằng ngoan ngoãn đi theo bổn tọa đi.” Ánh mắt dừng trên người Mộc Thương Lãng, nhưng lại nói với Đoan Mộc Ngưng.

“Không cần.” Nhóc con bĩu môi, nhướn mi nhìn Lôi Khiêm Chi, bộ dáng của một tên côn đồ: “Muốn chúng ta đi theo ngươi, đánh thắng ta rồi hãy nói.”

“Tiểu Ngưng!!” Bị lời nói của Đoan Mộc Ngưng dọa sợ, Mộc Thương Lãng khinh hô ra tiếng, một bên đề phòng, một bên khẽ thì thầm với đứa nhỏ sau lưng; “Y là Lôi tộc….”

“Ta quản y là ai sao?” Đưa tay sờ sờ đầu Mộc Thương Lãng: “Ngoan ngoãn ngồi ngốc một bên đi, ta còn muốn đánh gãy luôn cả hàm răng của y a, dám khi dễ Tiểu Lãng Lãng.”

“Nhưng là……”

“Ngoan ngoãn nghe lời, đi qua một bên!!” Nói xong, nhóc con giống như đối đãi với đứa nhỏ bình thường hôn hai cái lên má Mộc Thương Lãng, sau đó che chắn đằng trước mặt.

Mộc Thương Lãng mạc danh kỳ diệu bị hôn trở nên mục trừng khẩu ngốc (ý nói mặt ngu ra đó).

“Tiểu Ngưng……”

Nhưng nhóc con quật cường kia rõ ràng đã không thèm chú ý tới Mộc Thương Lãng nữa rồi, trên tay xuất hiện một vật hình cầu giống như dùng ảo thuật biến ra, không cần nghĩ cũng biết đó là vũ khí do Đoan Mộc Ngưng chế tạo – đạn đạn cầu.

“Thật là gan dạ sáng suốt!!” Bàn tay thon dài chậm rãi vươn ra, một đám điện quang màu lam nhạt hội tụ trên bàn tay tạo thành một cây trường thương.

Nhìn bộ dáng nghiệm trọng của một lớn một nhỏ, Mộ Niệm Hựu đến bên cạnh Mộc Thương Lãng.

“Lãng phụ thân, làm sao bây giờ?”

“Tiểu Ngưng rõ ràng toàn thân phải tê rần hết chứ…. Vì sao lại như vậy?” Nhìn Mộ Niệm Hựu hiện tại bộ dáng thong thả, còn mình thì lại hư nhuyễn, lúc nãy còn không thể động đậy, hiện tại nhóc con lại vui vẻ như con châu chấu, Mộc Thương Lãng cảm thấy kỳ quái.

Chiêm chiếp……

Ngay lúc Mộc Thương Lãng đang suy tư, một tiếng gà con vang lên, ánh mắt phiêu tới chỗ thanh âm vừa phát ra, liền nhìn thấy con gà con vàng óng phát điện đang đứng trên đỉnh đầu Đoan Mộc Ngưng kêu gào.

Phải rồi… Nguyên nhân là do con gà con kia….

“Tiểu quỷ, chịu chết đi!!”

Lôi Khiêm Chi cầm trường thương dùng Lôi chi linh ngưng tụ mà thành tấn công về phía Đoan Mộc Ngưng.

Khóe miệng gợi lên chút cười khẽ, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi dời bước, thân mình nho nhỏ nháy mắt vừa ẩn vừa hiện, dễ dàng tránh thoát công kích của y.

Trường thương được Lôi chi linh ngưng tụ thành kia rơi xuống mặt đất, nháy mắt hóa thành điện lưu khuếch tán bốn phía.

Mộc Thương Lãng và Mộ Niệm Hựu nhìn điện lưu ngoe nguẩy như rắn, lập tức né tránh.

Đoan Mộc Ngưng lại không quan tâm đến điện lưu đang dần nhích tới mình, bộ pháp vẫn nhẹ nhàng như trước, chân thong thả di động, thân hình ngả tới ngả lui, lúc ẩn lúc hiện. [Lăng Ba Vi Bộ chăng?]

Thân pháp kỳ lạ của Đoan Mộc Ngưng khiến Lôi Khiêm Chi cảm thấy kinh ngạc.

Đây có thật là năng lực của đứa nhỏ không?

“Đại thúc, ngươi chậm quá!”

Đột nhiên, Đoan Mộc Ngưng xuất hiện đằng sau lưng Lôi Khiêm Chi, cười khẽ.

Tay nho nhỏ vung lên, đạn đạn cầu còn đang nắm trong tay rất nhanh đã bay về phía Lôi Khiêm Chi.

Oanh –

Nháy mắt, một trận nổ mạnh kịch liệt vang lên ngay chỗ Lôi Khiêm Chi, cát đá bay mù mịt, khói bốc cuồn cuộn.

“Tiểu Ngưng.”

Mộc Thương Lãng và Mộ Niệm Hựu lóe một cái, tiến tới bên người Đoan Mộc Ngưng.

“Chúng ta đi thôi!” Một tay nắm lấy Mộ Niệm Hựu tay kia kéo Mộc Thương Lãng, Đoan Mộc Ngưng hướng về phía xe ngựa đi đến.

Nào biết ba người còn chưa tới xe, bầu trời nháy mắt lóe ra điện quang, vài đạo tia chớp đánh thẳng đến bọn họ.

“Cẩn thận!!” Mộc Thương Lãng hô to, lôi hai đứa nhỏ lui về sau.

Hưu hưu hưu –

Ngay lúc bọn họ thối lui, vài thanh trường thương được ngưng tụ từ Lôi chi linh đã bổ xuống đất.

“Đi!”

Mộc Thương Lãng hét lên, hắn lôi Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu hướng về hướng khác chạy.

Mộc Thương Lãng tuy là Thủy chi linh thuật sư, nhưng hắn thân là mật thám, tốc độ là kỹ năng bậc nhất của hắn.

“Ha ha, còn muốn chạy……”

Một trận cười vang lên, tia chớp màu lam nhạt bắt đầu lưu chuyển, ngay sau đó, nam nhân cứ tưởng đã bị Đoan Mộc Ngưng cho nổ bay cư nhiên lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“Lôi Khiêm Chi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Đem Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu bảo hộ sau người, hung hăng hỏi nam nhân trước mặt.

Quang mang đỏ sậm trên tay phát ra, lập tức xuất hiện một đôi chủy thủ, Mộc Thương Lãng hiện tại toàn thân đều phát ra lam quang.

Đủ để thấy, hắn bị chọc cho giận rồi.

“Không muốn thế nào cả, chẳng qua là muốn mời các ngươi đến Lôi tộc ta làm khách vài ngày mà thôi.” Nhìn cái người đang tức giận kia, Lôi Khiêm Chi càng cười sâu hơn: “Bảo bối, ngươi đừng dùng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn ta như vậy, ta lại càng luyến tiếc thả ngươi đi nha, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

“Dâm tặc!”

Mật thám đại nhân luôn làm việc trầm ổn bình tĩnh hiếm khi nổi cơn thịnh nộ, điểm mũi chân lao qua bên người Lôi Khiêm Chi, tay phải giơ chủy thủ hướng về phía người nọ.

Mộc Thương Lãng không hổ là mật thám ‘Tuyệt’, người mang vũ kỹ và thuật pháp siêu cường hãn, lại liên thủ cùng vũ khí đúng là không phải bình thường.

Chủy thủ Mộc Thương Lãng bay ra, cơ quan mật thiết kế trong đó cũng rất nhanh được khởi động.

Chủy thủ phi bằng tốc độ cực nhanh, nếu không phải có nhãn lực cao cường, rất khó nhìn ra sự thay đổi của chủy thủ.

Mà đối với loại người yêu thích vũ khí lạnh như Đoan Mộc Ngưng dĩ nhiên là nhìn thấy sự biến đổi này.

Chủy thủ vừa bay ra nháy mắt đã biến thành một mũi tên, hướng về phía Lôi Khiêm Chi.

Nào biết Lôi Khiêm Chi hoàn toàn không có ý tránh đi, mắt thấy chủy thú hóa thành mũi tên nháy mắt sẽ đâm vào vai của y, ai biết đột ngột lam quang lóe ra, chủy thủ bị đẩy lùi.

Mà Mộc Thương Lãng đối với việc chủy thủ bị đánh bay hoàn toàn không hề kinh ngạc, tốc độ công kích Lôi Khiêm Chi bị giảm xuống một nửa.

Mộ Niệm Hựu đứng cùng Đoan Mộc Ngưng đột nhiên sửng sốt: “Tiểu Lãng Lãng, cẩn thật đằng sau!!”

Đoan Mộc Ngưng kêu lên ầm ĩ, nhưng Lôi Khiêm Chi đã hóa thành trận điện quang biến ra đằng sau Mộc Thương Lãng.

Tuy được Đoan Mộc Ngưng nhắc nhở, nhưng Mộc Thương Lãng vẫn là chậm một bước, chỉ trong nháy mắt, Mộc Thương Lãng tay nắm chủy thủ đã bị người ta chế trụ.

“Yêu, bắt được ngươi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.