Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 146: Chương 146: Chuyện thân mật




Nam tử tóc đỏ áo đỏ quỳ gối dưới đất, một tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, vẻ mặt chân thành.

“Ngưng Nhi, cầu ngươi gả cho ta đi.”

Phong Vô Uyên đột nhiên cầu hôn làm cho Đoan Mộc Ngưng nhất thời sững sờ đứng đực tại chỗ, đôi mắt đen láy nhìn nam nhân đang quỳ gối, mặt không khỏi nóng lên.

“Vô Uyên….. Ngươi….” Vô Uyên cư nhiên lại cầu hôn y: “Ngươi sao lại biết cầu hôn…..”

“Xem trên truyền hình thấy.” Phong Vô Uyên hôn nhẹ lên mu bàn tay Đoan Mộc Ngưng, thản nhiên cười: “Ngưng Nhi không thích sao?”

Câu hỏi mang theo một tia thất vọng, khiến cho Đoan Mộc Ngưng đau lòng, nắm lấy tay Phong Vô Uyên.

“Thích, như thế nào lại không thích chứ.” Nói xong liền thuận thế ôm Phong Vô Uyên vào lòng, trên gương mặt tinh xảo lộ vẻ ngọt ngào.

Lúc đôi môi của hai người chạm vào nhau, các trưởng lão đứng ở ngoài sân rốt cục đã kiềm chế hết nổi.

“Phượng Quân, không thể, ngài như thế nào lại có thể thú một thiếu niên làm hoàng phi!!” Đại trưởng lão lộ vẻ không đồng tình.

Ở đại lục Thiên Vực này, chuyện nam tử đồng tính chơi trò nam sủng không thiếu, cũng không phải là chuyên to tác gì, phóng mắt ra toàn đại lục chỗ nào cũng có.

Nhưng hiện tại muốn lập hoàng phi, trước không nói muốn lập hoàng phi vì mục đích để Phượng Quân có con nối dòng, để Đoan Mộc Ngưng làm nam sủng cũng đã…. Không có khả năng.

“Có gì không thể.” Đối với sự phản đối của các trưởng lão, Phong Vô Uyên nhíu nhíu mày, đem Đoan Mộc Ngưng ôm vào trong ngực, ngồi xuống ghế: “Các trưởng lão không phải vừa mới đề nghị ta thành hôn sao?”

Nói xong, vuốt ve mặt Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng hôn lên.

Đoan Mộc Ngưng tựa vào lòng Phong Vô Uyên nhẹ nhàng cười, trong mắt đầy vẻ tin tưởng Phong Vô Uyên.

“Thuộc hạ muốn Phượng Quân ngài lựa chọn nữ tử để thành hôn, nhưng…..”

“Ta không cùng người khác gần người khác.” Phong Vô Uyên thực bình tĩnh nói: “Cho nên trừ bỏ Ngưng Nhi ra, ai ta cũng không cần, hay là các ngươi muốn để cho ta một thân cô độc vĩnh viễn.”

Mày kiếm khẽ nhíu, Phượng Quân đại nhân tràn ngập uy nghiêm, các trưởng lão mới vừa rồi còn trưng ra bộ dáng hợp tình hợp lý hiện tại khí thế gì đó đều mất sạch.

Đúng vậy, Phượng Quân của bọn họ từ nhỏ đã không thích cùng người gần người, trừ bỏ tiểu phượng hoàng kia….

Nhưng là nhưng là……

Các trưởng lão do dự, Phong Vô Uyên cũng lười nghe bọn họ lải nhải, ôm lấy Đoan Mộc Ngưng rời đi, bất quá trước khi đi bỏ lại một câu:

“Chuyện lễ nghi thành hôn liền giao cho các ngươi an bài, chọn ngày tốt rồi thì báo cho bản quân biết!”

Chúng trưởng lão nghe xong liền muốn ngất.

Phượng Quân quả nhiên là Phượng Quân, một khi đã quyết định chuyện gì là không bao giờ chuyển ý.

Nhìn bộ dáng ủ rũ của các vị trưởng lão, Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm vào trong ngực nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

“Vô Uyên, hình như không tốt lắm đâu.”

“Không có gì tốt hay không tốt, đám lão nhân này chỉ là nhiều chuyện, Ngưng Nhi cứ chờ thành thân với ta là tốt rồi.” Phong Vô Uyên thản nhiên cười, tiếp tục hôn lên mặt Đoan Mộc Ngưng.

“Ân.” Gật gật đầu, Đoan Mộc Ngưng cũng hôn lên mặt Phong Vô Uyên, nhưng hàng lông mày vẫn không hề giãn ra: “Ai, nếu ta là phượng hoàng thuần huyết thống thì tốt rồi.”

“Sao lại nói thế?”

“Bởi vì ta sẽ giống như phụ hoàng.” Đoan Mộc Ngưng cúi mặt, hai tay đặt lên bụng: “Ta muốn sinh con cho Vô Uyên, giống như phụ hoàng vì ba ba vậy, như vậy các trưởng lão cũng sẽ không còn không vui nữa.”

[Thiên Phượng: Con của phụ hoàng sinh đứa nhỏ cũng không phải là bởi vì bản thân là phượng hoàng thuần huyết thống đâu!]

Y tuy đơn thuần nhưng chuyện sinh con đẻ cái này y vẫn biết.

Trung Quốc cổ đại có câu nói: Bất hiếu có ba tội, vô hậu vi đại (không con nối dòng là tội lớn nhất), có thể thấy được con cái đối với vợ chồng chiếm một vị trí rất quan trọng.

“Nga— Ngưng Nhi muốn sinh con cho ta?” Phong Vô Uyên nhíu mày, hiếm khi lại thấy bộ dạng yếu đuối của nhóc con, trong lòng thật ra lại rất vui, nhưng cũng mang theo một tia luyến tiếc.

“Ân.” Đoan Mộc Ngưng không chút do dự gật gật đầu.

“Nếu Ngưng Nhi muốn, vậy chúng ta liền thử một lần xem, muốn có đứa nhỏ trước hết phải mang thai đã.” Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng đi đến giường.

“A….. Cái gì?” Bị đặt lên cái giường mềm mại, Đoan Mộc Ngưng nhìn Phong Vô Uyên buông rèm, khẩn trương một trận.

Trực giác mẫn cảm nói cho y biết, lát nữa sẽ phát ra chuyện tình y chưa bao giờ biết.

“Làm chuyện thân mật, mới có cục cưng nhỏ, Ngưng Nhi muốn không?” Thân hình thon dài khẽ áp thân người mảnh khảnh của Đoan Mộc Ngưng lên giường, đôi hồng mâu lóe lên một tia lửa nóng.

“Hôn môi hả?” Phong Vô Uyên tới gần, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh, ngay cả thân mình cũng nóng lên, cảm giác này y chưa từng có.

“Không, so với hôn môi, chuyện này còn thân mật hơn.”

Đôi hồng mâu Phong Vô Uyên càng lúc càng sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào Đoan Mộc Ngưng, bạc thần nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, như thể dò xét cảm giác của đối phương.

Hôn nhẹ lên môi, ôn nhu lại có vẻ thăm dò khiến Đoan Mộc Ngưng cảm động, nhìn đôi mắt Phong Vô Uyên lóe ra ánh sáng sáng rọi, đưa tay ôm lấy vai Phong Vô Uyên.

Người dưới thân không nói gì khiến khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên chút cười khẽ, khuôn mặt tuấn tú lại áp sát hơn nữa, hôn sâu hơn, nhẹ nhàng trụ lấy đôi môi đỏ mọng.

Đoan Mộc Ngưng trúc trắc đáp trả, nếu hắn làm quá nhanh nhất định sẽ làm cho y hoảng sợ.

Ngọt ngào triền miên, Đoan Mộc Ngưng thở hổn hển ngã lên giường, đôi mắt ngập nước nhìn Phong Vô Uyên vẫn còn muốn liếm liếm môi, khiến nhóc con đỏ bừng mặt.

“Nhóc con choáng váng sao?”

Cười khẽ, Phong Vô Uyên vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh của Đoan Mộc Ngưng, ngón tay linh hoạt cong lên, dễ dàng thoát đai lưng của Đoan Mộc Ngưng xuống, trải qua một đợt gây sức ép, quần áo trên người Đoan Mộc Ngưng đã trở nên hỗn độn, vạt áo tán loạn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng mảnh ngực trắng nõn.

“Mới….. Mới không có choáng váng…..” Cảm giác quần áo trên người từng món từng món bị cởi xuống, nơi tay Phong Vô Uyên dừng lại đều mang theo cảm giác nóng bỏng, khiến da đầu Đoan Mộc Ngưng hơi run lên.

Đây là cảm giác chỉ khi nào làm chuyện thân mật hơn hôn môi mới có sao?

“Phải không? Xem ra sức quyến rũ của ta còn chưa có đủ.” Phượng Quân khẽ cười gian, người dưới thân đã bị lột sạch sẽ, một tay nhẹ nhàng vuốt vẻ thân thể mềm mại trắng nõn, tay còn lại đưa xuống dưới thân Đoan Mộc Ngưng.

“A….. Vô Uyên…..” Hạ thân bị người ta nắm lấy, Đoan Mộc Ngưng khinh hô một tiếng, nhưng bị bàn tay to linh hoạt của Phong Vô Uyên cọ xát, khiến y chỉ có thể khinh hô đứt quảng, nhẹ nhàng rên rỉ.

Thanh âm rên rỉ cũng không lớn, bàng hoàng áp lực lại tràn ngập hương vị mất hồn mê người, hồng mâu Phong Vô Uyên càng trở nên thâm trầm hơn.

Nhìn Đoan Mộc Ngưng bởi vì bị kích tình mà bàng hoàng, Phong Vô Uyên áp sát tới, sau đó hôn lên mắt, chóp mũi cùng đôi môi đang không ngừng thở dốc của Đoan Mộc Ngưng.

“Cục cưng, ngươi đúng là yêu tinh mà.”

……

[Hài hòa cua đồng rồi, che màn che màn….]

“Ngô…… Vô Uyên……”

Lụa mỏng bay tán loạn trong Phượng điện, trên giường phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ vụn vặt của Đoan Mộc Ngưng, ba nông một sâu không ngừng tấn công, lý trí dần dần bị dục vọng nuốt toàn bộ.

……

Thật lâu sâu đó, trong phòng rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, thân thể Đoan Mộc Ngưng đỏ bừng tràn đầy dấu hoa nho nhỏ, đôi môi đỏ mọng không ngừng hé ra hợp lại nằm trên cái giường hỗn độn.

Thân thể truyền đến cảm giác mềm nhũn khiến y không thể động đậy, thắt lưng bủn rủn mỏi đến không chịu nổi.

Nguyên lai đây mới là chuyện thân mật hơn so với hôn môi a….. Mệt mỏi quá.

Lẩm bẩm trong lòng, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt, sau đó liền ngủ.

Phong Vô Uyên nhìn người bên cạnh mệt mỏi nặng nề ngủ, trong mắt toát ra một tia ôn nhu, cuối người nhẹ nhàng hôn lên vai Đoan Mộc Ngưng, vạn phần quý trọng.

“Nhóc con, ta rốt cục đã có toàn bộ ngươi rồi.”

Vì đây là lần đầu tiên, cho nên Đoan Mộc Ngưng bị tiêu hao thể lực quá độ, mặt trời lặn xuống đằng tây rồi nhưng nhóc con ngủ say vẫn chưa hề tỉnh lại.

Phong Vô Uyên đắp lại chăn cho Đoan Mộc Ngưng, hôn lên gương mặt nộn nộn của y một cái mới đi ra khỏi Phương điện.

Nào biết vừa mới bước ra, đã thấy vài tên trưởng lão quỳ gối ngoài cửa.

“Thỉnh Phượng Quân thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

“Thu hồi mệnh lệnh đã ban?” Phong Vô Uyên thản nhiên, nhíu lại mày kiếm: “Các ngươi bảo bản quân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra như thế nào đây, hay là muốn bản quân làm ra loại chuyện bội tình bạc nghĩa?”

Bốn chữ ‘Bội tình bạc nghĩ’ vừa mới nói ra, đám trưởng lão quỳ trên mặt đất trở nên tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.