Da thịt trắng nõn được ngâm trong nước ấm liền chuyển màu hồng phấn nộn, nhóc con ghé bên thành trì, hai cái chân khua khua nước.
“Ngô…. Thật thoải mái —” Hai má Đoan Mộc Ngưng đỏ ửng lên.
Từ lúc bị thương cho tới nay, bởi vì vết thương không được phép dính nước, cho nên Đoan Mộc Ngưng mỗi ngày cũng chỉ có thể lau qua thân thể, thật vất vả mới đợi được vết thương lành hẳn, Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy ôn trì tỏa khói ấm áp liền nhịn không được lập tức nhảy vào.
“Nhóc con ngươi không lúc nào không nháo.” Cởi quần áo bước vào trì, Phong Vô Uyên đên bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, đưa tay ôm nhóc con vào lòng.
Da thịt trắng nõn non mịn của Đoan Mộc Ngưng dán lên da thịt ấm áp rắn chắc của Phong Vô Uyên, nảy sinh hàng loạt xúc cảm.
“Vô Uyên…..” Không biết là vì nước nóng hay là bởi vì cái ôm áp nóng cháy của nam nhân kia, mặt Đoan Mộc Ngưng càng lúc càng đỏ.
Ánh mắt dừng lại vết thương vừa mới khỏi hẳn trên lưng đứa bé, Phong Vô Uyên lộ ra một tia thương tiếc.
“Miệng vết thương quá sâu, đã muốn thành sẹo.” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên vết thương kia.
Bang bang –
Cảm nhận được cái hôn trên lưng khiến tim Đoan Mộc Ngưng đập gia tốc, thân mình không tự giác hơi hơi phát run.
“Vô Uyên, ta….” Cảm giác kỳ cục quá.
“Ha ha, Ngưng Nhi thực mẫn cảm.” Cảm giác thấy thân mình đứa bé khẽ phát run, Phong Vô Uyên cười khẽ, đem nhóc con tiếp nhập vào lòng.
“Ghét…..” Đôi môi đỏ mọng chu chu, Đoan Mộc Ngưng dựa sát vào lồng ngực ấm áp kia hơn.
“Phải không? Nguyên lai Ngưng Nhi chán ghét ta, thực làm cho ta thương tâm mà.” Cũng chỉ những khi đối mặt với Đoan Mộc Ngưng, Phượng Quân tộc chủ mới có thể mở rộng tâm tư nói giỡn.
“Ngươi biết rõ là không phải thế mà.” Xoay người trừng mắt nhìn nam nhân đang ôm mình một cái, Đoan Mộc Ngưng há miệng cắn lấy bả vai rộng lớn của người kia.
Tuy nhìn qua có chút hung tợn, nhưng Đoan Mộc Ngưng lại không hề dùng sức, luyến tiếc a.
Ánh mắt dao động, vừa lúc dừng lại dấu răng nho nhỏ trên vai Phong Vô Uyên.
“Đó là của Ngưng Nhi lưu lại.” Cảm nhận được ánh mắt của Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên ôn nhu nói.
Đó là dấu răng lúc phải rút đao ra khỏi lưng Đoan Mộc Ngưng lưu lại.
“Còn đau không?” Con ngươi đen nhánh mang theo lo lắng.
“Không đau.” Phong Vô Uyên hôn nhẹ lên má y: “Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu làm cho tim Đoan Mộc Ngưng lại một lần nữa gia tốc đập, đưa tay ôm lấy bả vai Phong Vô Uyên, đôi môi áp lên dấu răng khẽ hôn.
“Ngưng Nhi thích nhất Vô Uyên.”
“Vô Uyên cũng thích nhất Ngưng Nhi .”
Trong lúc cả hai thấp giọng trò chuyện cùng nhau ở trong dục trì, phía bên ngoài sa liêm đã xuất hiện một bóng dáng.
“Phượng Quân, vừa rồi mới có bồ câu truyền tin mang theo tín hàm của Hồ đế tới, Hồ đế nói ngày sẽ sẽ tới Phượng tộc.”
“Hồ đế!!” Đang tắm rửa cho Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên hơi sửng sốt.
Hồ đế đến Phượng tộc là chuyện hắn không ngờ tới.
Đoan Mộc Ngưng nghe Điện Vũ nói, hai mắt lập tức lóe sáng: “Hồ ly ca ca sắp tới…. Tiểu Niệm cũng tới sao?”
Hai mắt chớp chớp, giống như sắp sửa lòi cái đuôi cún con ra vẫy vẫy.
“Vật nhỏ, như thế nào lại muốn Mộ Niệm Hựu tới như vậy, không sợ ta ghen sao.” Nhìn đôi mắt chớp chớp của nhóc, Phong Vô Uyên liền điểm lên cái mũi của y.
“Hì hì.”
Điện Vũ nghe thấy tiếng cười thanh thúy bên trong, bóng dáng rất nhanh biến mất.
……
Bầu trời vừa mới bắt đầu ửng sáng, nhóc con cả một buổi tối hưng phấn đến mất ngủ liền một cước đá văng chăn xoay người xuống giường.
Nghĩ tới ba năm nay không được gặp mặt đồng học hiện thế, Đoan Mộc Ngưng liền cảm thấy hưng phấn a hưng phấn.
Sau đó hưng phấn tới mức ngủ không được.
“Nhóc con, ngươi ban đêm ngủ không được, lỡ như sáng mai lại ngủ gà ngủ gật thì sao đây?” Đoan Mộc Ngưng bộc phát hưng phấn đương nhiên cũng sẽ liên lụy đến tộc trưởng đại nhân không thể nghỉ ngơi.
Đôi mắt đỏ tinh tuệ mang theo nồng đậm ý cười mở mắt nhìn nhóc con đang hưng phấn kia.
“A….. Thực xin lỗi, đánh thức ngươi rồi.” Đoan Mộc Ngưng đương nhiên biết ban ngày Phong Vô Uyên sẽ bề bộn nhiều việc, đặc biệt hôm nay Huyễn Nguyệt Trừng sẽ tới Phượng tộc, nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố.
Chính mình làm ồn đến hắn, điều này khiến y vô cùng hối hận, con ngươi đen nhánh nhất thời trầm xuống hối lỗi.
“Đứa nhỏ ngốc.” Trừng mắt nhìn bé một cái, Phong Vô Uyên chuyển động thân mình, đem đứa bé đặt dưới thân.
“Ngưng Nhi mới không ngốc.” Chu chu môi.
“Nếu không ngốc thì sao có thể hưng phấn đến mức không thể ngủ chứ.”
Khuôn mặt tuấn tú áp tới, tiếng nói trầm thấp nỉ non mang đầy ma lực, hôn lên đôi môi đỏ mọng nộn nộn kia.
“Ngô……”
Cái lưỡi ấm áp khai mở hàm răng đứa nhỏ thâm nhập vào trong, xâm chiếm lấy khoang miệng ngọt ngào, nhóc con rên rỉ một tiếng, một sợi chỉ bạc bất giác chảy xuống khóe miệng y.
Lông mi nhẹ nhàng trát động, gò má ửng đỏ, toát ra một tia mị hoặc.
Vừa hôn xong, Phong Vô Uyên liền buông thiên hạ dưới thân ra, sau đó lại nhịn không được hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của đứa bé.
Hơi hơi thở gấp, Đoan Mộc Ngưng đưa đôi mắt ngập nước nhìn Phong Vô Uyên.
“Người ta muốn ngủ liền ngủ thôi.” Đưa tay ôm lấy vai Phong Vô Uyên, nhóc con tiến vào trong lồng ngực ấm áp kia, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Đứa nhỏ ngốc đáng yêu.” Thấp giọng cười khẽ, hôn lên trán Đoan Mộc Ngưng một cái sau đó ôm lấy bé cùng nhắm mắt ngủ.
Tiếng hít thở của hai người vững vàng đan cùng một chỗ, rất nhanh đã tiến nhập vào mộng đẹp.
Dương quang chói mắt từ ngoài cửa sổ bắn vào, lúc Đoan Mộc Ngưng lơ mơ tỉnh lại, mặt trời đã muốn lên cao.
“Cáp a—” Đánh một cái ngáp thật to, Đoan Mộc Ngưng lăn qua lăn lại trong ổ chăn.
Một giây sau, ổ chăn bay thẳng lên trời, còn lại nhóc con đầu bù tóc rối ngồi xổm trên giường.
“Tiểu công tử, ngươi đã tỉnh.” Bưng chậu nước đi vào Phượng điện, Tử Y nhìn đứa nhỏ nhăn mặt chu miệng ngồi trên giường.
“Vô Uyên đâu?” Đôi mắt ngập nước mang theo một tia buồn bực.
“Chủ tử đã đi ra ngoài.” Tử Y đương nhiên biết Đoan Mộc Ngưng đang suy nghĩ cái gì.
“Kia…. Hồ ly ca ca và Tiểu Niệm đã tới rồi sao?”
“Nghe sứ giả báo cáo, Hồ đế và Niệm công tử đã đến chân núi, chủ tử và trưởng lão đã đến đại môn nghênh đón bọn họ.” Tử Y nhúng khăn vào nước, thực rõ ràng nhóc con không ngờ Hồ đế và Mộ Niệm Hựu lại đến nhanh như vậy: “Tử Y, mau mau, mau lấy quần áo của ta qua đây.”
“Vâng.” Tử Y nhìn bộ dáng hấp tấp của đứa nhỏ, khóe miệng gợi lên tia cười yếu ớt.
Tiểu công tử nhà hắn luôn hoạt bát như vậy.
Tử Y lấy một bộ quần áo mới sau đó đưa đến cho Đoan Mộc Ngưng.
Nguyên tưởng rằng thay quần áo là loại chuyện cực dễ dàng, nhưng chỉ là ở tình huống bình thường, tuyệt đối không phải Đoan Mộc Ngưng.
Hiện tại lại tới nữa.
“A— Tiểu công tử, quần áo còn chưa mặc xong, thắt lưng còn chưa thắt lại a.”
Tử Y kinh hô lên tiếng, nhóc con đã phóng như bay ra ngoài, leo lên xe.
“Tiểu công tử!!” Bị Đoan Mộc Ngưng làm cho hoảng sợ, Tử Y có điểm luống cuống tay chân: “Ngài….. Này —”
“Ha ha, muốn đến nhanh tất nhiên phải lái xe!!” Tóc tai bù xù, thắt lưng chưa có cột chác, vạt áo chỗ này khác chỗ kia khác, chỉ có đôi mắt là lòe lòe tỏa sáng.
“Nhưng mà…. Ngài muốn đi nghênh đón khách nhân Hồ tộc, trước hết phải đem quần áo mặc lại đã, bộ dáng này….” Tử Y thân là minh vệ kiêm ám vệ, tu dưỡng vốn là cực kỳ ổn trọng, cũng không biết vì sao mỗi khi đối mặt với Đoan Mộc Ngưng, khía cạnh ổn trọng nháy mắt biến mất không sót lại chút gì.
“Không cần mặc, ta đi đây!!” Giẫm một phát, xe liền phóng chạy đi.
“A — tiểu công tử a!!!”
Trước đại môn Phượng tộc, Phong Vô Uyên dẫn theo trưởng lão Phượng tộc và nhóm sứ giả chuẩn bị nghênh đón Hồ tộc sắp sửa đến.
Rất nhanh, bên ngoài cửa đã xuất hiện bóng dáng một đội nhân mã, nam nhân dẫn đầu dung mạo mang theo một tia mị hoặc, ôm theo một thiếu niên dung mạo thanh tú cùng nhau cưỡi một con bạch hồ linh thú.
“Dọc đường vất vả, hoan nghênh giá lâm Phượng tộc.” Phong Vô Uyên hơi khom người nghênh đón.
“Làm phiền các người đến đón bọn ta.” Huyễn Nguyệt Trừng ôm thiếu niên xuống ngựa, đối Phong Vô Uyên khom người….”
“Ngươi……”
Bá bá –
“Tránh ra tránh ra!!!”
Ngay lúc Phong Vô Uyên muốn lên tiếng nói gì đó, một trận kèn xe vang lên, âm thanh thanh thúy của đứa nhỏ cũng đồng thời vang lên theo, nháy mắt, đã lâm vào một mạnh rối loạn.