Hai đứa nhỏ bị đẩy mạnh vào giữa sân đấu, trong đó có một đứa nhỏ tuổi lớn hơn ôm đứa nhỏ còn lại sợ tới mức toàn thân phát run, nhìn không rõ biểu tình của nó, nhưng vẫn có thể biết được đứa nhỏ này cực sợ, còn đứa lớn kia thoạt nhìn lại khá bình tĩnh.
Đoan Mộc Ngưng đứng ở phía trên nhận ra đứa nhỏ kia chính là đứa nhỏ y nhìn thấy lúc ngồi trong khách điếm.
Không nghĩ tới lại bị bắt đến đây.
“Tiểu Ngưng, ngươi nói cái gì?” Mộ Niệm Hựu đứng bên cạnh Đoan Mộc Ngưng đột nhiên kéo y, lộ vẻ mặt khó hiểu.
“A?” Nhóc con đang trầm tư bị Mộ Niệm Hựu hỏi, lập tức hồi thần, sau đó liền phát hiện ra những gì y suy nghĩ đã bất giác buột ra đằng miệng: “Ách…. Không, không có việc gì.” Lè lưỡi.
Rống –
Đột nhiên, một tiếng rống kinh người của mãnh thú gầm lên, song sắt được kéo lên, một con mãnh thú lông vàng, mắt dữ tợn, trên đầu còn có sừng nhọn, ngoại hình nhìn qua khá giống như sư tử từ từ bước ra khỏi miệng cống giam giữ.
Nhìn mãnh thú nhe hàm răng bén nhọn nhễu nhãi nước miếng từng bước từng bước tiến đến, đủ đế thấy nó đã đói khát đến mức nào.
Hai đứa nhóc bị ném vào đấu thú trường này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thức ăn dành cho mãnh thú.
“Trời ạ…..”
“Tàn nhẫn quá…..”
“Không dám nhìn đâu……”
“Ô oa oa –”
Bốn phía đồng loạt vang lên âm thanh cảm thán, một vài đứa trẻ đứng xem còn bị dọa đến khóc.
Rống –
Lại là một trận rống giận của mãnh thú, thân thể mãnh thú cong lại, búng người vồ tới hai đứa nhỏ, há cái miệng khổng lồ lộ ra mấy cái răng nanh khủng bố sáng lấp loáng ở dưới ánh mặt trời.
“A—-” Nhìn thấy mãnh thú nhào người tới hai đứa nhỏ, Mộ Niệm Hựu nhất thời hét lên một tiếng.
Một bóng dáng màu xanh nho nhỏ đột ngột nhảy ra, tạo thành một độ cung xinh đẹp, vững vàng đáp xuống giữa đấu thú trường.
“Tiểu Ngưng!!” Nhìn đứa nhỏ nhảy xuống đấu trường, Mộ Niệm Hựu tràn đầy thất kinh.
Trời ạ, Tiểu Ngưng cư nhiên cư nhiên……
Đứa nhỏ nhảy vào đấu trường đối với tiếng kinh hô phía trên không có lấy nửa điểm phản ứng, ngẩng đầu nhìn mãnh thú đang hung mãnh vồ tới hai đứa nhỏ.
Đôi mắt màu lam nhạt của Đoan Mộc Ngưng nhíu lại, lóe sáng, đưa tay lôi từ trong túi áo ra một viên tròn tròn kỳ quái.
Khách lạt—–
Oanh –
Một trận nổ mạnh vang lên, thân hình mãnh thú bị bắn bay ra ngoài, việc này khiến cho mọi người lâm vào khiếp sợ.
“Trời ạ….. đứa nhỏ kia cư nhiên…..”
“Đứa nhỏ này rốt cuộc là loại người nào, cư nhiên cư nhiên dám…..”
……
“Đứng qua một bên đi, nó lại vồ tới đó!” Đoan Mộc Ngưng nhìn hai đứa nhỏ đang sửng sốt, phi thân qua lấy lại viên tròn tròn.
“A….. Ngươi…..” Đứa nhỏ được che chở trong lòng không ngừng phát run, đứa nhỏ Địa Tinh tuổi lớn hơn lại nhìn Đoan Mộc Ngưng, hình như muốn nói gì đó.
“Chờ an toàn rồi nói sau!” Đưa lưng về phía hai đứa nhỏ Địa Tinh, Đoan Mộc Ngưng mở miệng nói.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc tung bay, được ánh nắng chiếu xuống thân người tỏa ra quang huy thánh khiết, đẹp đến mức khiến người khác không thể di dời tầm mắt.
Rống –
Mãnh thú bị bắn bay hiển nhiên là bị Đoan Mộc Ngưng chọc cho giận, xoay người đứng dậy, rống một tiếng, lập tức vồ tới.
Nhìn mãnh thú đang vồ tới phía mình, Đoan Mộc Ngưng không có lấy nửa điểm sợ hãi, chân chậm rãi di động, bộ pháp nhìn qua cực thong thả cực bình thường lại như có ma lực kỳ lạ, vô luận mãnh thú có nhào tới phía nào, Đoan Mộc Ngưng vẫn không hề bị thương tổn dù chỉ một ít.
Một màn kỳ lạ này khiến mọi người vây xem càng thêm chấn kinh, có không ít người còn hỏi nhau thật ra đứa nhỏ này là ai.
Ở phía trên đấu trường nhìn Đoan Mộc Ngưng chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ với mãnh thú, Mộ Niệm Hựu không ngừng lo lắng hãi hùng.
Y biết Đoan Mộc Ngưng rất lợi hại, nhưng nếu sơ sẩy để bị thương, Phong Vô Uyên nhất định sẽ rất tức giận.
Rống rống –
Vồ tới mấy lần không trúng, ngay cả góc áo của Đoan Mộc Ngưng còn chưa được chạm tới, mãnh thú giận càng thêm giận, nhiệt độ gan tăng vọt, rống giận vài tiếng lập tức chuyển mục tiêu sang hai đứa nhỏ Địa Tinh đang đứng lui ở tường biên.
“Sách, ngu gì dữ vậy.” Nhìn mãnh thú chạy như điên kia, Đoan Mộc Ngưng không hề có chút sốt ruột.
Cầm lấy viên tròn tròn, xoay một chút rồi nhắm vào mãnh thú mà ném.
Oanh!!
Một đám khói nhẹ phun ra, mãnh thú bị vây trong đám khói, cước bộ đột nhiên lảo đảo, té ầm xuống đất.
Khóe miệng gợi lên tia cười nhạt đắc ý, ngoắc tay với hai đứa lui ở tường biên một cái, sau đó chỉa chỉa ra phía sau, ý bảo y còn chưa có chơi đủ, đừng có đứng ở đó vướng chân vướng tay y.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, lập tức di dời ra chỗ khác, đến bức tường biên ở phía sau Đoan Mộc Ngưng mà đứng, rõ ràng là muốn tránh xa vòng chiến.
Bị khói hun đến té lăn trên đất, mãnh thú lắc lắc đầu, sau đó lắc lư đứng lên, hai mắt lóe ra hung quang.
Rống!!!
Nổi giận gầm một tiếng, lại tiếp tục vồ Đoan Mộc Ngưng, thề không nuốt được đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm này nó thề không làm mãnh thú nữa.
“Ha ha, sư tử ngốc tới đây đi tới đây đi!!” Cước bộ nhanh chóng lui về sau, né tránh né phải, tránh toàn bộ thế công kích của mãnh thú.
Tiếng cười thanh thúy không ngừng vang khắp đấu trường, bầu không khí trong đấu thú trường nguyên bản còn khẩn trương ngưng trọng nháy mắt đã bị phá nát tung tóe.
Người dân vây xem chung quanh đấu thú trường nhìn đứa nhỏ lóa mắt sặc sỡ ở phía dưới, tâm tình căng thẳng cũng dần dần ổn định lại, bắt đầu hoan hô đứa nhỏ.
“Đứa nhỏ kia là con nhà ai?” Một người nam nhân đang ngồi ở khu quý tộc tại đấu thú trường nhìn đứa nhỏ, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
“Bẩm công tử, không biết, hình nhưng không phải dân trong thành.” Nam nhân mặc quần áo quản thành cung kính trả lời.
“Đứa nhỏ này bộ dạng thật xinh đẹp.”
Nghe nam nhân quý tộc nói, thành quản nhất thời hiểu được ý tứ của hắn.
“Tiểu nhân hiểu được.”
……
Đoan Mộc Ngưng ở trong đấu thú trường hoàn toàn không ngờ mình bị người ta theo dõi, vẫn cùng mãnh thú hung hãn kia chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ.
Thừa dịp mãnh thú vồ tới phía trước mình, nhóc con điểm mũi chân một cải, bay lộn vòng trên trong, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống lưng mãnh thú.
Mãnh thú kia vốn cực kỳ hung hãn, bị người bắt giam ở nơi này đã thực tức giận, hiện tại lại bị thằng nhóc trêu đùa như vậy, lửa giận trong lòng càng sâu, nay bị thằng nhóc cưỡi lên lưng, lửa giận rốt cuộc bạo phát.
Rống –
Ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, khiến mọi người kinh hãi, mãnh thú hất người, ở trong đấu trường chạy như điên, rõ ràng là muốn hất đứa nhỏ xuống đất.
Đáng tiếc, mãnh thú sai lầm rồi, Đoan Mộc Ngưng là đứa cực hiếu động, lúc còn ở Phượng tộc thường xuyên ỷ vào việc Phong Vô Uyên sủng ái mà uy hiếp Hỏa Vân, bắt Hỏa Vân cho mình cưỡi chạy khắp núi, hơn nữa thân thể tuy có nhỏ chút, nhưng thân thủ lại rất tốt, mãnh thú hiện tại chạy như điên như vậy thì càng tiêu sớm, đừng nói là khiến cho nhóc con kia sợ hãi, chỉ sợ rằng, nhóc con càng lúc càng mừng rỡ càng đùa như điên thì có.
“Ha ha ha — chạy nhanh lên chạy nhanh lên!!”
Tiếng cười thanh thúy phiêu khắp đấu trường khiến mọi người choáng váng.
Này….. Cái tình huống hiện tại là cái tình huống gì a……
Đứa nhỏ này cư nhiên….. Cư nhiên lôi mãnh thú ra chơi như vậy…..
Hồng hộc hộc –
Chạy điên một trận, mãnh thú thú vừa đói lại vừa mệt, rốt cuộc chịu không nổi quỳ rạp xuống đất phì phò thở.
“A, sao lại bất động rồi?” Nhóc con chơi tới mức hưng phấn nhìn thấy mãnh thú đột nhiên quỳ rạp trên đất, nhướn mi.
Mãnh thú quỳ trên đất thở hồng hộc, khẽ mở mắt, trong mắt tràn đầy nghi vấn buồn bực.
Rốt cuộc là cái tên chết tiệt nào dưỡng ra thằng nhỏ khủng bố như vậy a…… [ Phong Vô Uyên: Có ý kiến?]
Nhìn mãnh thú ủ rũ, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt, sau đó vỗ vỗ lên cái cổ đầy lông mềm mềm của nó.
“Bị người ta bắt nhốt rất thống khổ đi.”
Thanh âm mềm mại đầy ma lực, mãnh thú nằm trên đất ngẩng đầu, nhưng rất nhanh lại gục xuống.
Mãnh thú cao ngạo cho dù có hung ác tới mấy, bị bắt nhốt cũng đã muốn vô lực rồi.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ mang ngươi ra ngoài, nhưng ngươi không được gây hại cho người khác.” Thanh âm thanh thúy nhu nhu lại mang theo vô tận tự tin.
Xoay mặt nhìn đứa bé ở trên lưng, mãnh thú ngây ngẩn cả người, bất giác gật gật đầu. (ai nói cho ta biết đây không phải là thể loại nhân thú đi~ đang bắt đầu YY rồi)