Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 105: Chương 105: Gặp gỡ phiền toái




Ánh sáng ban sớm len vào cửa sổ xe ngựa trực tiếp chiếu thẳng vào trong, Mộ Niệm Hựu nhăn mặt, đưa tay chà xát đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, nhìn chỗ trống không ngay bên cạnh.

Tiểu Ngưng đâu?

Xoay người ngồi dậy, Mộ Niệm Hựu đi ra ngoài, nào biết vừa ló mặt ra, mũi liền ngửi được mùi thịt nướng thơm ngào ngạt.

“Hì hì, Tiểu Niệm Niệm sớm!!” Nhóc con đáng yêu cười tươi như hoa: “Tiểu Lãng Lãng nướng gà làm đồ ăn sáng nga, có phải rất thơm không?”

“Rất thơm a, sao lại có gà thế?” Đoan Mộc Ngưng đưa đùi gà tới trước mặt mình, Mộ Niệm Hựu thoáng kinh ngạc.

“Ta ngủ không được, cho nên đi bắt a, ngươi mau rửa mặt chải đầu đi , ta và Tiểu Lãng Lãng có để phần cho ngươi.” Há mồm tiếp tục ăn thịt gà nướng, Đoan Mộc Ngưng tươi cười.

Không có Phong Vô Uyên cùng y ngủ, y thực sự không có quen, rõ ràng đã rất mệt, có thể nói chỉ cần nằm ở trong cái ổ chăn ấm áp là sẽ ngủ như heo, nhưng đêm qua y nằm kiểu gì cũng không thấy thoải mái, đôi mắt cứ mở trừng trừng không nhắm lại nổi.

“Cám ơn.” Mộ Niệm Hựu ngọt ngào cười, sau đó bắt đầu rửa mặt chải đầu: “Ngươi sáng sớm đã dậy bắt gà rừng, không ngủ được sao?”

Đoan Mộc Ngưng cắn đùi gà hơi ngừng lại, nửa giây sau lại phục hồi tinh thần, tiếp tục ăn.

“Không muốn ngủ.”

Y đúng là hoàn toàn không ngủ được, thực nhớ cái ôm ấm áp kia.

Lau mặt, Mộ Niệm Hựu khóe miệng khẽ nhếch, sau đó kề sát vào mặt Đoan Mộc Ngưng.

“Ta biết rồi!!”

“Cái gì…. Cái gì?” Đôi mắt trong veo như nước mất tự nhiên quay đi chỗ khác.

“Ngươi nhớ Phong ca ca.” Mộ Niệm Hựu khẽ cười.

“Ăn nói lung tung.” Mặt đỏ hồng, Đoan Mộc Ngưng liền thay đổi thái độ:”Ngươi…. Ngươi nhanh rửa mặt chải đầu, bằng không ta ăn hết phần của ngươi, hừ….”

Nói xong, nhóc con làm bộ tức giận xoay người rời đi, chọc cho Mộ Niệm Hựu phải phì cười.

Thu thập xong mọi thứ, Mộc Thương Lãng lại bắt đầu đánh xe.

Bên trong xe ngựa, Đoan Mộc Ngưng ôm hai chân ngồi bên cạnh cửa sổ, bộ dáng buồn ngủ nhìn ra bên ngoài.

Vô Uyên…. Rất nhớ ngươi nga…..

Xe ngựa vừa đi không bao lâu, bầu trời đã dày đặc mây đen, còn có tiếng sấm ầm ầm.

……

“Phía trước chính là lãnh địa Lôi tộc.” Nhìn bầu trời dày đặc mây đen, Huyễn Nguyệt Trừng khẽ híp mắt.

Ngụ ý chính là một khi tiến nhập vào phạm vi Lôi tộc, nguy hiểm sẽ bắt đầu kéo tới.

“Đại ca ở trong một căn khách điếm tại Lôi tộc, chúng ta trực tiếp tới đó đi.” Trong lòng lấy ra một mảnh vải vẽ bản đồ đưa cho Huyễn Nguyệt Trừng.

“Ân.” Tiếp nhận bản đồ nhìn qua, Huyễn Nguyệt Trừng trực tiếp đánh xe hướng đến địa phương mà bản đồ vẽ.

Phong Vô Uyên ngồi im lặng nhìn đường, từ lúc cùng Đoan Mộc Ngưng tách ra, hắn càng lúc càng im lặng.

“Làm sao vậy? Nhớ Tiểu Ngưng sao?” Nhìn nam nhân im lặng ngồi ở bên cạnh, Huyễn Nguyệt Trừng thản nhiên cười.

Ai, hắn cũng nhớ Niệm Nhi của hắn nha……

“Ngươi cũng vậy thôi.” Khẽ cụp mắt, Phong Vô Uyên hơi nhếch miệng.

Nhóc con không có ở bên người, thật đúng là không quen.

“Vậy phải nhanh chóng giải quyết toàn bộ sự tình thôi, sau đó nhanh nhanh quật ngựa quay trở về, không có Niệm Nhi bên người, mỗi lần ngủ đều không ngon.” Nói xong liền đánh xe chạy nhanh hơn không ít.

……

“Tiểu Ngưng, Tiểu Niệm, chúng ta sắp tới Lôi tộc.” Mộc Thương Lãng đang đánh xe nói vói vào trong: “Ta đi tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm trước.”

“Được!!”

Hai đứa nhỏ nhất tề lên tiếng trả lời, đủ để thấy hai ngày nay đã khiến cho bọn họ cảm thấy mỏi mệt rồi.

“Lãng Lãng phụ thân….” Đột nhiên, Đoan Mộc Ngưng ló mặt ra.

Cái xưng hô ngọt ngào kia thiếu chút nữa làm cho Mộc Thương Lãng cầm cương phát run lên, thật vất vả mới trấn định lại a trấn định.

“Ân?” Cười cứng ngắc, Mộc Thương Lãng lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thực hiển nhiên kẻ giả làm cha này vẫn không quen bị gọi là cha a.

“Ngươi đoán xem lát nữa chúng ta có gặp Vô Uyên hay không?” Đoan Mộc Ngưng đương nhiên biết Mộc Thương Lãng không quen, bất quá nhớ tới lát nữa sẽ gặp lại Vô Uyên, nhóc con liền trở nên vui vẻ.

“Tốt nhất là không nên gặp a…..” Mộc Thương Lãng bạo hãn, nhỏ giọng trả lời: “Nếu bị hắn phát hiện ngươi cũng ở đây, đầu tiên đem ta đi giết, sau đó lại ném ngươi trở về.”

“Ha ha ha…. Nói cũng phải!!” Đoan Mộc Ngưng cười ha ha ra tiếng.

Ngay lúc hai người tán gẫu vui vẻ, xe ngựa đã tiến vào một cái trấn nhỏ.

Nhưng vào lúc này, lại có một trận xôn xao, một đám binh vệ mặc khôi giáp đột nhiên chặn xe ngựa của bọn họ.

Con ngựa bị kinh hách liền giơ móng trước lên hí ra tiếng, may mắn Mộc Thương Lãng cầm cương rất tốt, đúng lúc ghì cương lại, khiến ngựa bình tĩnh lại.

“Đại nhân, xin hỏi đây là….” Nhìn đám người chặn đường trước mắt rõ ràng là lai giả bất thiện (người tới không có gì tốt), Mộc Thương Lãng tinh tế đánh giá, bởi vì thân phận hiện tại là dân thường, cho nên hắn cũng giả bộ khẩn trương.

“Bản tiểu trấn phát hiện có nhân vật khả nghi thường lui tới, yêu cầu kiểm tra xe ngựa của các ngươi.” Thủ vệ cầm trường thương vẻ mặt hung ác: “Đi xuống, chúng ta phải kiểm tra xe ngựa.”

“Vâng vâng vâng.” Mộc Thương Lãng vội vàng xuống xe, sau đó đón Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu xuống theo, đều là một bộ bị dọa đến hồn phi phách tán.

“Hừ….. Dân đen.” Thủ vệ cầm trường thương hừ lạnh một tiếng, bắt đầu lục soát xe ngựa.

Mộc Thương Lãng một tay nắm Đoan Mộc Ngưng, tay kia nắm Mộ Niệm Hựu đứng ở bên cúi đầu, dùng sức che chắn cho hai đứa nhóc.

Tuy hai nhóc con đã cải trang, mặc đồ bẩn hề hề, nhưng khí tức đặc biệt của hai đứa vẫn không thể che lấp được.

Tuy Mộc Thương Lãng cố y che lấp, nhưng vẫn không ngăn được nhóm binh vệ không có ý tốt kia.

“Này hai đứa nhỏ này bộ dáng rất được a, bao nhiêu tuổi?”

Mộc Thương Lãng cúi đầu, trong mắt lóe ra chút sát ý, làm bộ cung kính trả lời: “Cám ơn đại nhân khích lệ, tụi nó còn nhỏ.”

Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu núp đằng sau Mộc Thương Lãng tuy tâm tư đơn thuần nhưng hai đứa cũng cảm nhận được sát ý của Mộc Thương Lãng, không khỏi đề phòng lên.

Ba người đều biết, gây náo loạn ở đây không phải là lựa chọn sáng suốt, chỉ hy vọng người này chỉ vì điều tra mà ngăn bọn họ lại thôi.

Đáng tiếc, chuyện ngươi càng hy vọng thì càng không xảy ra, thường thường quay ngoắc 180 độ với chuyện ngươi muốn.

Nhìn thấy ba người Mộc Thương Lãng bộ dáng cực kỳ sợ hãi, nhóm thủ vệ cư nhiên lại muốn đùa bỡn ba người bọn họ.

“Thật là nhìn không ra đại thúc ngươi tuổi cũng không lớn, cư nhiên lại có đứa nhỏ lớn như vậy.” Một thủ vệ mang theo vẻ trêu tức nói: “Nhìn bộ dáng ngươi cũng được a, không biết đem râu cạo sạch có phải là mỹ nhân không đây?”

Nói xong, cư nhiên còn vuốt lên cằm Mộc Thương Lãng.

Nhìn Mộc Thương Lãng bị đùa giỡn, Đoan Mộc Ngưng thiếu chút nữa bạo phát.

Hỗn đản chết bầm, dám ăn đậu hũ Tiểu Lãng Lãng nhà y.

Mộc Thương Lãng cao ngạo, có khi nào chịu qua sự đùa giỡn như vậy, tuy trong lòng hận đến muốn đem người trước mắt ra làm thịt, bất quá thân là mật thám của ‘Tuyệt’, hắn tuy rằng cao ngạo, nhưng lý trí vẫn còn đó.

Lui từng bước tránh thoát khỏi tay của đối phương, Mộc Thương Lãng vẫn cúi đầu như trước.

“Thỉnh…. Thỉnh đại nhân tự trọng, tiểu dân chỉ là kẻ làm vườn….”

“Làm vườn….” Thủ vệ dao động: “Làm vườn thì thế nào? Không bằng đi theo ta, cam đoan một nhà ngươi sau này ăn ngon uống ngon!!”

“Ha ha ha –”

Thủ vệ trêu tức kia nháy mắt đã chọc cho những kẻ khác cười ra tiếng.

Đúng lúc này một hộ vệ đột nhiên kéo tay Mộc Thương Lãng

“Yêu, nhìn không ra nha, ngươi làm vườn cư nhiên lại có bàn tay mịn màng như vậy a.”

Bị phát hiện!

Ba người chấn kinh, Đoan Mộc Ngưng đứng ở đằng sau Mộc Thương Lãng đã muốn cho tay vào vạt áo, chuẩn bị xuất ra “tạc đản” (trứng bom) giấu trên người, chuẩn bị đem đám người trước mắt toàn bộ cho nổ bay.

Ngay lúc tình huống bắt đầu khẩn trương, có tiếng vó ngựa truyền đến

“Các ngươi đang làm cái gì!??” Người tới có tiếng nói cực dễ nghe cực mê người như mộc xuân phong.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân mặc hoa phục ngồi trên linh thú một sừng cường tráng.

“Tham kiến tộc chủ!!”

Nhìn thấy thủ vệ đều quỳ xuống, Mộc Thương Lãng đang cúi đầu hơi ngẩng lên nhìn một cái, vừa lúc phải đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười thản nhiên của người nọ, nhất thời kinh hãi.

Là y……

Chết tiệt, như thế nào lại gặp lại tên ôn thần này a…..

“Không phải bảo các ngươi kiểm tra người lạ ra vào tiểu trấn sao? Đây là có chuyện gì?” Lôi Khiêm Chi một tay nâng cằm, dựa nửa người vào lưng linh thú, nhìn qua rõ ràng là nho nhã tuấn mỹ, lại khiến cho đám thủ vệ cảm thấy e ngại.

“Không…. Thuộc hạ đang…. Đang lục soát xe ngựa của bọn họ….” Đầu lĩnh thủ vệ chính là kẻ lúc nãy đùa bỡn Mộc Thương Lãng đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân phát run.

“Vậy phát hiện được gì không?”

“Không…… Không có……”

“Vậy còn không mau đi!”

“Vâng!!”

Nghe được nhóm hộ vệ đáp lại, Lôi Khiêm Chi liền cưỡi linh thú chuẩn bị rời đi, nào biết mới vừa lướt qua người Mộc Thương Lãng, một hương vị quen thuộc lại bay vào chóp mũi y.

“Ngươi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.