Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 110: Chương 110: Kế hoạch trốn ngục vĩ đại




Căn phòng bày trí hoa lệ hiện tại cực kỳ hôn ám, ánh sáng duy nhất còn le lói ở trong phòng kia chính là nhờ ánh sáng của viên dạ minh châu phía bên kia chiếu sáng.

Trong phòng dày đặc khí tức dâm mỹ, thanh âm rên rỉ vang không ngừng, nghèn nghẹn, giống như cố kiềm nén không muốn phát ra tiếng.

“Đừng cắn, đôi môi xinh đẹp này nếu cắn đến bị thương thì đáng tiếc lắm.” Động tác dưới thân chưa hề dừng lại, Lôi Khiêm Chi đưa tay nắm lấy cằm Mộc Thương Lãng, buộc hắn nhả môi ra.

“Ách…. Hỗn đản….. Ta nhất định…. Nhất định sẽ giết ngươi….. A—” Mộc Thương Lãng trừng mắt oán hận nam nhân đang không ngừng kịch liệt xâm phạm hắn.

“Giết ta…. Ngươi không có cơ hội đâu.” Nhìn ánh mắt oán hận của người dưới thân, trong lòng Lôi Khiêm Chi hơi ẩn ẩn đau.

Y không biết đây là cái loại cảm giác gì, y chỉ biết y muốn người này, muốn hắn, muốn tất cả những thứ thuộc về hắn, vô luận là thân xác hay là tâm….

Cho nên y không tiếc xâm phạm hắn, đoạt lấy hắn….

“Ngươi là của ta….” Thấp giọng lẩm bẩm, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mộc Thương Lãng.

……

Sau khi hội hợp với Phong Vô Cực cũng đã qua bốn ngày, từ lúc đến đây, Phong Vô Uyên không biết vì sao trong lòng lại luôn cảm thấy bất an.

Hắn tổng cảm thấy Đoan Mộc Ngưng bị Mộc Thương Lãng mạnh mẽ mang về Phượng tộc tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn.

Nhớ đến đã nhiều ngày không được nhìn thấy nhóc con, Phong Vô Uyên không khỏi thở dài.

“Vô Uyên, như thế nào lại thở dài?” Phong Vô Cực vừa vào cửa liền nhìn thấy đệ đệ song bào (em song sinh) tâm tư ổn trọng, khôn khéo cơ trí, hơn nữa tính cách còn đạm mạc đang thở dài.

Phong Vô Uyên mà thở dài, đúng là chuyện lạ thế gian a.

“Không…. Không có gì, ca, kế hoạch ổn lắm sao?” Nhìn huynh trưởng nhà mình, Phong Vô Uyên hơi thu liễm.

Kế hoạch mà Phong Vô Uyên nhắc tới chính là nhiệm vụ Địa Tinh tộc giao cho Dong binh đoàn của Phong Vô Cực.

Nội dung của nhiệm vụ chính là yêu cầu Dong binh đoàn của Phong Vô Cực giải quyết nguy cơ lúc này của bộ tộc Địa Tinh.

“Lôi tộc phòng bị cực kỳ kiên cố, hơn nữa đã cho thám tử tiến nhập vào Lôi tộc điều tra, hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của Địa Tinh tộc.” Nhớ tới nhiệm vụ lần này, Phong Vô Cực không khỏi nhăn lại mày kiếm.

“Lúc bị bắt có thể khẳng định có Lôi tộc nhúng tay vào, nhưng lại không thể tìm được chỗ của bọn họ, rõ ràng là đã bị nhốt vào địa lao.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói.

Thực xứng đáng với địa vị thủ lĩnh đang nắm trong tay, vạch thẳng trọng điểm, bất quá Phượng Quân đại nhân của chúng ta ngàn lần vạn lần cũng không thể tưởng tượng được bảo bối của hắn hiện tại đã có mặt ngay tại đó.

“Ân, hiện tại cũng chỉ có thể đợi thôi.” Phong Vô Cực gật gật đầu.

……

Gần hai ngày trời, bùn đất bên trong địa lao tung bay, vài đoàn Địa Tinh không ngừng đào đất khắp các ngõ ngách, đương nhiên cũng có người canh chừng giám ngục.

“Có người đến có người đến!!” Nghe được thanh âm ở phía cuối địa lao, Mộ Niệm Hựu tựa người vào song chấn nhỏ giọng cảnh báo.

“Mau lấy cỏ che lại!!” Đoan Mộc Ngưng đem một đống cỏ khô che lấp lại toàn bộ.

Ngay sau đó, nhóm Địa Tinh trong địa lao rối loạn thành một trận, rất nhanh sau liền khôi phục nguyên trạng [dưới đám cỏ kia là cái hang ngầm], Địa Tinh e sợ cái động đang đào kia bị phát hiện, liền an ổn ngồi xuống một góc.

Đoan Mộc Ngưng ngồi xếp bằng ở một góc khác, cầm Trí Não trong tay. Mộ Niệm Hựu quay lại bên người Đoan Mộc Ngưng, mọi chuyện vẫn như cũ.

Đợi đám hộ vệ Lôi tộc rời đi, phượng hoàng con tà ác mới nhếch môi cười gian.

“Được rồi, đi rồi đi rồi, chúng ta tiếp tục!!”

Nghe Đoan Mộc Ngưng đốc thúc, mọi người lại bắt đầu tiếp tục công trình đang dang dở.

Bộ tộc Địa Tinh không hổ là bộ tộc trường kỳ sinh hoạt dưới lòng đất, cái động ngầm rất nhanh đã hoàn thành.

Chưa qua hết nửa ngày, vài buồng giam đã được đả thông toàn bộ.

“Ngưng tiểu công tử, bước đầu tiên đã hoàn thành, kế tiếp nên làm gì?” Tộc trưởng Địa Tinh tộc khẽ hỏi Đoan Mộc Ngưng.

Chỉ mới mấy ngày ở chung, tộc trưởng bộ tộc Địa Tinh liền phát hiện đứa nhỏ này không đơn giản, bên trong cái thân thể nho nhỏ đó là một trí tuệ siêu việt đến mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn đồng hồ hiện trên màn hình Trí Não, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên chút ý cười.

“Hiện tại bên ngoài là đêm khuya, thời gian này mọi người đã ngủ say.” Thu hồi Trí Não, Đoan Mộc Ngưng cởi một dây chuyền khối hình chữ nhật đang đeo trên cổ xuống.

Mặt dây chuyền được lấy xuống, Đoan Mộc Ngưng thả xuống đất, liền vang lên tiếng của một vật nặng rơi xuống, mặt dây chuyền nho nhỏ nháy mắt đã biến thành cái thùng to.

Không cần nghĩ, cái thùng hình chữ nhật này chính là thùng dụng cụ yêu quý của Đoan Mộc Ngưng.

“Đây là…. Đây là cái gì?” Người Địa Tinh lần đầu tiên nhìn thấy cái vật kì lạ này, đều bị ngạc nhiên một trận.

“Đây là thùng dụng cụ của ta.” Nhanh tay ấn mật mã, Đoan Mộc Ngưng mở thùng.

Tầng thứ nhất trong thùng đựng mấy cái dụng cụ vặn ốc, cờ lê gì gì đó, Đoan Mộc Ngưng mở tầng thứ hai lên, lại chứa đầy một đống thứ khiến mọi người khó hiểu hơn, thậm chí còn có vài cái là…. Bom…. Và bom hẹn giờ.

“Tộc trưởng thúc thúc, cái này cho các ngươi.” Lấy một ít vật thể hình tròn đen bóng giao cho tộc trưởng.

“Cái này là??”

Nhìn mười viên tròn chưa vào giờ thấy ở trong tay mình, tộc trưởng Địa Tinh đưa mắt hỏi.

“Đây là bom ta tự chế, vì ở đây không có nguyên liệu đặc biệt làm bom, cho nên ta dùng chút hỏa dược đặc biệt trộn với bột phấn tinh thạch hỏa hệ, lực nổ tuy không bì kịp so với bom chân chính, nhưng uy lực cũng không kém, thúc thúc đem thứ này phân phát cho các Địa Tinh khác, mỗi người lấy vài cái để tự vệ.” Đoan Mộc Ngưng giải thích: “Nhưng phải nhớ kỹ, mấy thứ này đều được trộn bột phấn tinh thạch hỏa hệ, một khi ném hoặc vô ý rơi xuống đất sẽ nổ mạnh.”

“Thật là thần kỳ, ta hiểu rồi!” Gật đầu nói lời cảm tạ với Đoan Mộc Ngưng, tộc trưởng Địa Tinh xoay người giao “bom” cho người phía sau, bảo bọn họ truyền xuống.

Sau khi “bom” được phân phát xong, Đoan Mộc Ngưng lại xuất một đống công cụ kỳ quái nữa.

“Đây là cái gì?” Mộ Niệm Hựu và Đoan Mộc Ngưng là hảo bằng hữu, cho nên có một vài “nghiên cứu” của Đoan Mộc Ngưng y còn biết rõ ràng hơn là Phong Vô Uyên.

Bất quá hiện tại cái thứ Đoan Mộc Ngưng đang lấy ra, y cho tới giờ cũng chưa từng gặp qua.

“Đây dùng để nấu chảy sắt, bởi vì lúc sửa chữa máy móc có một vài thứ cần phải làm sắt nóng chảy, bất quá sau khi đi vào thế giới này, ta cũng rất ít khi sử dụng.” Nhẹ nhàng cười, Đoan Mộc Ngưng ấn nút trên cái dụng cụ bề ngoài giống như bút máy. (Cho phép ta đoán cái mà Ngưng Nhi nói hình như là cái hàn xì đi?)

Trên đỉnh nháy mắt lóe lên chút hồng sắc, hồng quang kia càng ngày càng sẫm, Đoan Mộc Ngưng đem nó tới gần một chấn song, chậm rãi quét qua.

Một trận khói trắng gay mũi bốc lên, làm cho mọi người kinh ngạc nhất chính là cây sắc kia cư nhiên đã bị một cái thứ nhỏ nhỏ kia cắt đứt.

Có công cụ làm chảy sắt giúp, song sắt buồng giam rất nhanh đã bị cắt đứt, lúc ánh sáng đỏ trên công cụ tắt cũng là lúc, song sắt đã bị cắt đứt gần hết, tạo thành cái cái cửa nho nhỏ, đủ để một người chui ra ngoài.

“Dùng hết điện dự trữ rồi, tộc trưởng thúc thúc ngươi mau đưa bọn họ ra ngoài đi.” Thu hồi lại dụng cụ, Đoan Mộc Ngưng nói.

Địa Tinh tộc trưởng ra lệnh một tiếng, đám người Địa Tinh rất có trình tự từng người từng người bước ra ngoài rời đi.

Đến khi mọi người trong địa lao đều ra được ngoài, Đoan Mộc Ngưng lại lôi từ thùng dụng cụ ra hai cái hộp vuông, đưa tay ấn cái chốt trên mặt hộp, bắt đầu tính giờ.

“Tiểu Ngưng, đây là……”

“Đi mau, còn mười lăm phút nữa thôi.” Dán cái hộp lên tường, Đoan Mộc Ngưng gọi mọi người: “Mọi người sau khi thoát ra ngoài liền chạy về phía đông nam, có người cản liền trực tiếp dùng thứ trên tay “tạc bay” hắn, cái này nổ không chết người, nhưng sẽ bị thương, chúng ta mau đi thôi!!”

“Vâng!!”

Cả đám người Địa Tinh đáp lại một tiếng, liền hướng về phía cửa địa lao chạy như điên.

Thủ vệ phụ trách trông coi cửa lao rõ ràng thực nhàn hạ, còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, đã bị một đám Địa Tinh đánh bất tỉnh.

“Đánh ngất bọn họ, rồi tha ra ngoài để một bên đi!!” Bởi vì ở bên trong có gắn bom, Đoan Mộc Ngưng mặc dù có ý muốn cho nổ tung, nhưng cũng không muốn nguy hại mạng người.

“Vâng!” Một Địa Tinh lĩnh mệnh, từng người từng người một tha đám thủ vệ bị bọn họ đánh ngất đến một gốc cây đại thụ.

“Chạy về phía bên kia, tốc độ phải nhanh, những kẻ chặn đường toàn bộ đánh ngất!!” Tay Đoan Mộc Ngưng vừa chỉ, Địa Tinh lập tức hướng về phía đó mà chạy.

Địa Tinh tộc trốn ngục quả nhiên đã làm cho nhân lực Lôi tộc chú ý rồi.

“Tộc trưởng, các ngươi đi trước, chúng ta còn một người bạn.” Đoan Mộc Ngưng hướng tộc trưởng Địa Tinh công đạo một tiếng, liền hướng về phía khác chạy đi.

“Tiểu công tử……”

“Tộc trưởng thúc thúc yên tâm, các ngươi có nhiều người, trước rời khỏi đây, rồi tìm một nơi trốn đã, sau khi chúng ta cứu người xong sẽ hội hợp với các ngươi!!” Mộ Niệm Hựu gật đầu với tộc trưởng Địa Tinh, rồi rời đi cùng Đoan Mộc Ngưng.

Rầm rầm –

Từng đợt nổ mạnh vang lên, Lôi tộc hiện tại cực kỳ hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.