Hồng y hỏa diễm tung bay theo từng bước tiêu sái của Phong Vô Uyên, mái tóc đỏ rối tung nhẹ bay bay ở đằng sau lưng hắn.
“Tham kiến Phượng Quân!”
Nhìn thấy Phong Vô Uyên bước vào đại viện Phượng điện, bốn gã minh vệ thủ hộ giả làm hoa tượng (người làm vườn) cung kính hướng hắn vấn an, bốn gã ám vệ còn lại vẫn không hiện thân.
“Có chuyện gì phát sinh?”
Lướt qua mấy người bước vào trong, Phong Vô Uyên thản nhiên hỏi một câu.
“Bẩm Phượng Quân, mọi việc rất tốt, không có gì khác thường.”
“Kia liền……”
Ngay lúc Phong Vô Uyên bước vào cửa, lời nói sắp phun ra liền khựng lại, trước cửa có mấy khối gỗ, dùng dây đồng buộc thành hình dạng kỳ quái, mà sát ngay bên cạnh còn có một hộp gấm dùng để kim thêu, mở hộp ra liền nhìn thấy, đã thiếu mất mấy cây.
Trừ bỏ mấy cái này, chuyện càng làm cho Phong Vô Uyên để ý chính là thiên hạ (chỉ một người) nho nhỏ của hắn mỗi ngày đều ở trên thảm hiện tại vô tung vô ảnh.
Mày kiếm nhăn lại, hồng mâu bình tĩnh không có lấy một tia cảm xúc hiện tại lại dấy lên một tia hỏa diễm.
“Các ngươi xác định không có bất cứ người nào xuất nhập?” Thanh âm trở nên lạnh lùng, đây là điềm báo mỗi khi Phong Vô Uyên tức giận.
……
Đoan Mộc Ngưng từ trên ghế lăn xuống đất không biết đâm trúng cái gì mà dừng lại, nào biết ngay khi y vừa mở to hai con mắt còn choáng váng đã phải trực tiếp nhìn thẳng vào một đôi con ngươi màu lam sâu thẳm.
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương, có ma lực hấp dẫn linh hồn của người khác, nếu như hiện tại ánh mắt đó không hiện lên vẻ tà ác, kia tuyệt đối là thập phần hoàn mỹ.
Nhìn đôi mắt màu lam kia, Đoan Mộc Ngưng nháy mắt đã quên béng luôn chuyện mình bị đâm đến đầu óc choáng váng, trong đầu chợt vang lên tiếng cảnh báo.
Người này rất nguy hiểm.
Thân hình nho nhỏ đứng lên, đôi hắc mâu mở to nhìn đối phương, thối lui ra sau.
“Tiểu tử kia, ta nhìn thấy ngươi rồi!” Nam tử mắt xanh nhin thấy Đoan Mộc Ngưng lui về đằng sau, khóe miệng gợi lên ý cười nhợt nhạt lười biếng.
Đôi chân dài khởi động, hướng đến gần Đoan Mộc Ngưng.
Nhìn nam nhân đi đến chỗ mình, Đoan Mộc Ngưng lập tức phản ứng chạy đến chỗ phi thuyền, với tốc độ này thì cần phải xin vào sách kỉ lục nha.
Phi thuyền tuy rằng đã bị hỏng, nhưng vỏ bên ngoài vẫn còn rất chắc chắn, chỉ cần đem cửa đóng lại, cho dù có bị đại pháo oanh tạc cũng không vấn đề gì.
Thân mình nho nhỏ rất nhanh bò vào trong khoang thuyền, đóng cửa lại.
Còn có một chút!!!
Mắt thấy chỉ còn chút nữa là cửa đóng lại, ai biết tự dưng phía dưới đột nhiên xuất hiện một chiếc giày màu đen chặn lại ngay giữa.
Oh, no!!
Nhìn chiếc giầy chắn ở cửa, lại nhìn thấy cửa sắp đóng lại mở ra tang hoác, Đoan Mộc Ngưng không kém chút nào thét lên một tiếng chói tai.
Đáng tiếc, lại chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa phi thuyền cách âm lại quá hiệu quả, khiến cho tiếng oa oa bị chặn lại không ít.
“Vật nhỏ, ngươi thực thông minh.” Nam tử mắt xanh mở cửa ra, nhìn đứa nhỏ mắt to đen láy như nai con đáng yêu lui lui về cái ghế nhìn mình: “Chẳng lẽ ngươi chính là Phượng hoàng con có thể đảo điên đại lục Thiên Vực như thần quan Hổ tộc nói?”
Thân là một mật thám, hắn biết để tồn tại phải che dấu chính mình, mà nhiệm vụ hắn lần này chính là lẻn vào Phượng tộc điều tra “Phượng hoàng con” thần quan Hổ tộc đã nói.
Mấy ngày trước, hắn đã thần không biết quỷ không hay tiềm nhập vào Phượng lâu, nơi này không hổ là trung tâm của Phượng tộc đứng đầu tứ đại tộc, thủ bị nhất lưu, hộ vệ nhất lưu, lại âm thầm bố trí không ít ám vệ.
May mắn hắn không phải là ngọn đèn thiếu dầu, nghĩ “Phượng hoàng con” kia chỉ là một đứa nhỏ, vì thế hắn thực thông minh phát hiện ra bên người Phượng Quân có một đứa nhỏ.
Phượng Quân không thích gần người khác lại ở cùng đứa nhỏ như hình với bóng, phương diện này thật đại hữu văn chương (ý chỉ thật bí ẩn).
Vì thế hắn liền tìm cách tránh thoát minh vệ cùng ám vệ trong đình viện, ẩn thân ngay tại căn phòng xa nhất chủ điện, chờ đợi thời cơ, không ngờ tiểu oa nhi này cư nhiên lại xông vào.
Thật là làm cho hắn kinh ngạc một màn, trong phòng có vật thể kỳ quái, lại còn có đứa nhỏ hành động dị thường, do đó, hắn biết đứa nhỏ này chính là người hắn cần phải điều tra.
Nghe đối phương nói ra mấy lời kỳ quái, Đoan Mộc Ngưng ngồi ở dưới cái ghế khẽ nhíu mi.
Y đúng là Phượng hoàng con, nhưng cái gì đảo điên Thiên Vực chứ?
“Nếu đúng là ngươi, vậy thì vật nhỏ ngươi liền theo ta đi đi!”Nói xong, nam nhân mắt xanh đưa tay hướng đến Đoan Mộc Ngưng.
Nhìn thấy cái tay kia, đôi hắc mâu của Đoan Mộc Ngưng lộ ra một tia bối rối, đưa tay nho nhỏ ra đằng sau sờ soạng.
Đột nhiên, cái tay đụng trúng một vật thể tròn tròn như trái trứng, trong mắt hiện lên một chút vẻ kinh ngạc, nhớ lại một vài thứ mình đã chế tạo ra, Đoan Mộc Ngưng nháy mắt liền biết mình đụng đến cái gì rồi.
“Nha nha….” [Ta không cần đi theo ngươi, người xấu!] Nói xong cũng không cần biết người ta có hiểu được tiếng trẻ con hay không, Đoan Mộc Ngưng cầm lấy thứ kia chói qua người nam nhân.
Chỉ thấy một viên “trứng chim” vút một cái bay tới chỗ nam nhân, nam nhân mắt xinh kia nhìn thấy “trứng chim” bay về phía mình hơi sửng sốt.
Dĩ nhiên việc Đoan Mộc Ngưng tự dưng ở đâu lấy ra một cái trứng chim chọi mình làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, nam nhân cơ trí khôn khéo luôn xem thường đứa nhỏ Đoan Mộc Ngưng lại là một sai lầm cực lớn a.
Lúc “trứng chim” kia bay đến gần người nháy mắt bùng lên một trận sáng đỏ.
Không tốt……
Oanh –
Ngay lúc người kia phát hiện trong đó có trá, “trứng chim” đã theo trận hào quang đó mà nổ mạnh, nhất thời cả tòa phòng đã bị tạc bay hết nửa, đất cát mù trời, tiếng nổ kinh thiên động địa.
Phong Vô Uyên không thấy Đoan Mộc Ngưng ở trong Phượng điện đang chuẩn bị phái người đi tìm thì đã bị một trận nổ đánh gãy.
“Phượng Quân!!” Điện Vũ đứng ở một bên lập tức nhìn Phong Vô Uyên.
“Lập tức đi xem!!” Mày kiếm vừa nhiếu, hồng y của Phong Vô Uyên liền tung bay lên, đi nhanh về phía tiếng nổ kia.
Điện Vũ thân là cận vệ của Phong Vô Uyên cùng với bốn gã minh vệ kia rất nhanh cũng đuổi kịp.
Cái chỗ phát nổ kia chính là để vật thể kỳ quái, chẳng lẽ vật nhỏ đã chạy tới đó?
Nghĩ, không tự giác cước bộ di chuyển nhanh hơn, rất nhanh đã vọt tới hiện trường.
Hiện tại chỗ hẻo lánh nhất trong Phượng điện đã trở thành một mảnh hỗn loạn. Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, tro bụi đầy trời, mơ hồ nhìn thấy căn phòng kia đã sập hết một nửa.
“Điện Vũ.”
“Vâng!” Đáp lại một tiếng, Điện Vũ tóc dài tung bay ở đằng sau bắt đầu ngưng tụ ma lực, thao túng gió, thổi tan khói bụi.
Khói bụi bị đẩy lùi, rốt cục nhìn thấy rõ cảnh tượng làm cho người ta kinh ngạc, người đang đứng cạnh ngay phi thuyền lại không hề có chút thương tổn.
Mà việc khiến sắc mặt Phong Vô Uyên thoáng chốc trở nên lạnh lùng chính là đứa nhỏ đáng yêu hắn tìm lại đang trong tay người nọ.
“Buông y ra, bằng không bản quân cho ngươi chết không toàn thây!!” Lời nói lạnh lùng phun ra, mái tóc đỏ rực lửa của Phong Vô Uyên tung bay dù không hề có gió, ngạch tâm rất nhanh đã hiện lên hỏa diễm đồ đằng.
“Nha nha….” [Vô Uyên!] Nhìn thấy Phong Vô Uyên xuất hiện, Đoan Mộc Ngưng bị nam nhân kia ôm vào trong ngực nhăn nhó nhất thời toét miệng cười.
Hắn đến đây a.
“Chậc chậc, Phượng Quân đại nhân nói như vậy, tại hạ lại càng không thể buông ra cái bảo mệnh phù trong lòng.” Nam nhân mắt xanh ôm lấy Đoan Mộc Ngưng không ngừng giãy dụa trong lòng, nhếch miệng cười, rất nhanh xuất hiện một dòng nước thâm lam mạnh mẽ hóa thành một cái vòi rồng đem hắn bay lên không: “Phượng Quân Phượng tộc có ma pháp đặc tính hỏa diễm, không biết đếu để tại hạ làm đối thủ, ai sẽ thắng đây?”
Ánh mắt Phong Vô Uyên đặt tại trên người Đoan Mộc Ngưng không hề di chuyển lấy một phân, con ngươi hỏa diễm nháy mắt lóe lên, mấy cột lửa ở phía sau hắn rất nhanh thoát ra, thẳng tắp tấn công đến nam tử mắt xanh.
Nhìn hỏa trụ sắp công kích mình, nam tử mắt xanh sửng sốt, phi thân né tránh công kích của Phong Vô Uyên.
Nam nhân này cư nhiên hoàn toàn không cần đến thứ trong tay hắn, cũng không nói một tiếng liền công kích, chẳng lẽ không sợ tổn thương đến đứa nhỏ sao?
Hay là hắn tự tin sẽ không thương tổn đến đứa nhỏ?
Hưu –
Ngay lúc nam tử mắt xanh né tránh công kích của Phong Vô Uyên, hồng ảnh lóe lên, nháy mắt, Phong Vô Uyên đã đứng gần ngay bên cạnh, mang theo một quyền hỏa diễm đánh qua.
Thật nhanh.
Rất nhanh phản ứng lại, dương tay triệu hồi ra một vách tường nước ngăn cản, hỏa quyền nháy mắt đã đánh tan cả vách tường nước đó, nam tử mắt xanh ôm Đoan Mộc Ngưng lại nhảy lên một nóc nhà khác.
“thật không hổ là Phượng tộc Phượng Quân đại nhân, đại nhân đã muốn đứa nhỏ như vậy, vậy lần sau nhớ trông chừng cho kỹ, không phải ai cũng tốt giống như ta!!” Ôm Đoan Mộc Ngưng, nam tử khẽ cười: “Vật nhỏ, nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Mộc Thương Lãng!”
Nói xong, liền hôn lên má Đoan Mộc Ngưng một cái.
“Nha nha!!”
Trên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho Đoan Mộc Ngưng đình chỉ hoạt động, thân mình nho nhỏ theo độ cong hoàn mỹ quăng ra ngoài.
“Tiểu công tử!!” Điện Vũ kinh hãi.
Thân ảnh hỏa diễm Phong Vô Uyên đã muốn động, hồng quang lóe lên, chuẩn xác tiếp được Đoan Mộc Ngưng bị Mộc Thương Lãng ném.
“Ha ha…… Lần sau tái kiến đi!!”
Sang sảng cười to, cột nước xanh xoay nhanh rồi biến mất, Mộc Thương Lãng cũng biến mất vô tung.
Nam nhân này cường đến bất khả tư nghị.
Ngư Ngư: Ha ha, lại một đứa nhỏ đáng yêu.