“Ta ở đây chờ ngươi, nhất định phải trở về, không được phép bị thương.” Nam tử tuấn mỹ áo đỏ tóc đỏ nắm lấy bàn tay gầy gầy của thiếu niên tóc đen mắt đen xinh đẹp đang cưỡi trên lưng linh thú, nhẹ giọng nỉ non.
“Ân.” Thiếu niên tóc đen nhoẻn miệng cười, đỏ mặt cúi người hôn lên môi nam tử kia: “Chờ ta khải hoàn trở về nha, Phượng Quân của ta.”
……
Bụi cát nóng cháy tung bay mù mịt, một đội nhân mã phóng chạy như bay trên con đường phía Nam đại lục, đầu lĩnh là một gã thiếu niên, mà trên đầu thiếu niên nay lại đội một thứ từ trước đến nay đại lục Thiên Vực chưa từng có – mũ lưỡi trai.
“Hộc….. Thực nóng a.” Phe phẩy cái mũ trên tay, Đoan Mộc Ngưng cảm giác càng quạt thì lại càng nóng, khiến y không khỏi nhăn mi.
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy qua mặt trời nào lại nóng đến thế.” Mộ Niệm Hựu cưỡi linh thú đi bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, dịch dịch cái mũ trên đầu.
Cuộc đối thoại của hai người hiển nhiên đã bị các trưởng lão theo đằng sau nghe thấy, một trưởng lão cung kính mở miệng: “Hai vị công tử chắc đã mệt mỏi rồi, có muốn dừng lại nghỉ ngơi trước hay không?”
Từ lúc rời khỏi Phượng tộc, hai thiếu niên bề ngoài có vẻ nhu nhược này đã chạy hết ba ngày đường lại không hề than khổ lấy một tiếng, thực khiến cho các trưởng lão đi theo cảm thấy bội phục.
“Còn phải đi rất xa mới có thể đến tiểu trấn đúng không?” Tiếp nhận túi nước Mộ Niệm Hựu đưa qua uống một ngụm, Đoan Mộc Ngưng mở miệng hỏi, mặt trời trên đỉnh đầu nóng đến độ cho dù có đội mũ cũng muốn chịu không nổi nữa.
“Hồi công tử, chỉ cần qua hết ngọn núi đằng trước, chúng ta đã có thể tới tiểu trấn Nhạc Viên.”
“Vậy thì mau đi thôi, đến nơi đó, chúng ta hẳn nghỉ ngơi.” Đưa tay sờ đầu Hỏa Vân, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi mở miệng.
“Vâng.” Mọi người lên tiếng trả lời, tiếp tục đi.
Đến khi bọn người Đoan Mộc Ngưng đến trước cửa thôn, đã có hai đạo bóng người tiến tới, Hỏa Vân có linh tính, lập tức giơ hai vó trước lên dừng lại.
“Ai?” Đoan Mộc Ngưng nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ Hỏa Vân, trấn an nó.
Nào biết một trong hai người mặc áo choàng đen đột ngột xuất hiện kia quỳ xuống đất.
“Mộc Thương Lãng tham kiến Các chủ.” Giọng nói có phần kích động kia vang lên, người mặc áo choàng đã ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nam tử tuấn khí.
“Tiểu Lãng Lãng!” Đoan Mộc Ngưng hai mắt sáng ngời, nhảy xuống lưng Hỏa Vân, bổ nhào về phía Mộc Thương Lãng.
Mộc Thương Lãng quỳ dưới đất khóe miệng tạo thành nụ cười, trong lúc mọi người còn đang kinh hãi đưa tay tiếp lấy cái người đang nhảy bổ vào người mình.
“Các chủ trưởng thành rồi, nhưng tính tình một chút vẫn không thay đổi, nếu không tiếp được, bị ngã xuống đất thì làm sao đây?” Giống như lúc Đoan Mộc Ngưng vẫn còn là một đứa nhỏ, Mộc Thương Lãng dễ dàng ôm y vào trong ngực, hắn cười nhạt nhẹ giọng trách mắng, con ngươi u lam lóe ra một tia sáng rọi.
Tiểu Các chủ của bọn họ một chút cũng không thay đổi, chỉ là đột nhiên biến lớn, nhưng vẫn rất thiên chân, vẫn rất thích cười.
“Ta biết Tiểu Lãng Lãng nhất định sẽ tiếp được ta, sẽ không để ta ngã đâu!” Giống như trước kia, Đoan Mộc Ngưng chu miệng chuẩn bị hôn lên hai má Mộc Thương Lãng, ai biết cái mỏ còn chưa đụng tới đích, đă bị kẻ đi theo Mộc Thương Lãng chặn lại.
Bàn tay duỗi ra, dễ dàng túm lấy cái người đang ở trong lòng Mộc Thương Lãng, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng.
“Tiểu quỷ, không cho hôn, hắn là của ta!!” Thiệt chua nha.
Đoan Mộc Ngưng bị xách cổ áo, hai chân lơ lửng trên không quay sang nhìn dung nhan tuấn mỹ đang nhíu mày kia, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn.
“A…… Là Lôi tộc trưởng a!!”
Bị Đoan Mộc Ngưng gọi một tiếng ‘Lôi tộc trưởng’, sắc mặt Lôi Khiêm Chi lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Các chủ, y đã không còn là tộc trưởng Lôi tộc nữa, bởi vì ngươi mất tích, cho nên….” Trừng mắt nhìn Lôi Khiêm Chi một cái, ‘giải cứu’ Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng lập tức tức kéo Đoan Mộc Ngưng đi vào trong thôn.
Ngẩng đầu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Mộc Thương Lãng, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên một nụ cười khẽ: “Tiểu Lãng Lãng nếu thích y, vậy thì cùng y ở chung đi.”
Lời nói của Đoan Mộc Ngưng làm cho Mộc Thương Lãng hơi sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười nhạt nhu hòa.
“Cám ơn Các chủ……”
Lúc mọi người bước vào trong thôn, một trận ồn ào đầy tiếng người từ phía bên kia truyền đến.
“Thần sứ giả đại nhân, thỉnh ngài giúp chúng ta đi!!”
“Thần tộc đại nhân, thỉnh ngài chiếu cố chúng ta đi!!”
Một đám người ở ngay trước mặt không ngừng quỳ lạy, từ y phục của bọn họ, có thể nhìn ra đám người này đều là dân trong thôn, mà người đang bị đám người kia vây quanh là một nam tử có dung mạo thần thánh, mái tóc dài màu ánh trăng, mặc trường bào màu trắng.
Nam tử hiện tại ôn nhu kéo một thôn dân vẻ mặt tái nhợt thống khổ, nhẹ giọng thì thầm cái gì đó.
“Chuyện gì xảy ra?” Đoan Mộc Ngưng nhìn nam tử áo trắng được ánh mặt trời chiếu tới kia không khỏi nhíu nhíu mày.
“Chúng ta đến thôn này đã hai ngày rồi, mỗi ngày đều là như vậy.” Lôi Khiêm Chi mở miệng, từ trong áo choàng lộ ra một nửa gương mặt dưới cùng cái cằm xinh đẹp.
“Mọi người trong thôn trấn đều gọi bọn họ là ‘Người phát ngôn của Thần’.” Mộc Thương Lãng tiếp theo lời Lôi Khiêm Chi.
“Người phát ngôn của Thần a…..” Đoan Mộc Ngưng chọn chọn mi, nâng tay kéo sụp cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống đi tới trước: “Chúng ta đến nhìn xem cái người phát ngôn của Thần đang nói cái gì.”
Lưu lại Ngũ trưởng lão và Thất trưởng lão đi tìm khách điếm ở trọ, Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu và Tam trưởng lão Phượng tộc cùng với Mộc Thương Lãng còn có Lôi Khiêm Chi đi đến chỗ đám người kia.
“Thần thánh toàn năng, xin ngài nghe lời cầu nguyện của chúng ta, tẩy hết tội nghiệt của thôn dân thiện lương nơi này, giảm bớt thống khổ của thôn dân thiện lương này đi.” Nam tử áo trắng chậm rãi vươn tay lên trời, lộ ra thần thái thần thánh, khiến người dân sắc mặt tái nhợt đang quỳ dưới đất cảm động không thôi.
Đám người Đoan Mộc Ngưng đứng ở ngoài nghe nam tử áo trắng nói một thôi một hồi rốt cục nhịn không nổi nữa, dời bước đi tới.
Mấy người tiến đến khiến dân trong thôn đang quỳ lạy bị một trận kinh hoàng, cúi đầu nghị luận, có vài người nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng, không hề lộ ra biểu tình hoảng sợ, lập tức chuyển sang trạng thái như đang nhìn thấy thứ gì cực khủng bố.
“Trời ạ, ngươi xem xem cái đứa nhỏ kia…… Tóc màu đen……”
“Đúng vậy……”
Nghe thấy tiếng nghị luận nho nhỏ kia, Đoan Mộc Ngưng dừng chân lại, xoay mặt nhìn hai thôn dân đang nói.
“Ta tóc đen, thì có gì không đúng?” Dung nhan tinh xảo không hề có chút tức giận, vẫn giữ được nụ cười khẽ lóa mắt như trước.
“Ma tộc…. Người Ma tộc đả thương chúng ta cũng là tóc đen…..” Thôn dân kia nao núng đáp lại, xoay mặt nhìn về phía nam tử áo trắng, thấy nam tử áo trắng cũng nhìn về phía này, mới chậm rãi thả lỏng.
“Lớn mật, thứ đồ thường dân như ngươi, Phượng Tử đại nhân làm sao có thể so sánh với Ma tộc!!!” Đoan Mộc Ngưng còn chưa tức, trưởng lão đứng ở phía sau đã tức giận dùm cho y.
Tuy đối với chuyện Phượng Quân thành hôn cùng Phượng Tử là vấn đề hơi khá khó xử, nhưng đối với cách làm người của Đoan Mộc Ngưng, bọn họ thật ra rất yêu thương y, tuyệt không muốn có ai đó nói xấu y dù chỉ nửa điểm.
“Tam trưởng lão đừng giận.” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nở nụ cười với trưởng lão, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt tên thôn dân kia, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng di động, dừng lại ngay trên cánh tay đang quấn băng của người nọ.
Người nọ thấy Đoan Mộc Ngưng đột ngột kích động, tưởng Đoan Mộc Ngưng tức giận, lập tức lết thân mình dập đầu xuống đất.
“Thỉnh Phượng Tử đại nhân thứ tội, là tiểu nhân mắt mù, lầm đem đại nhân đánh đồng với Ma tộc…..”
Phưởng Tử Phượng tộc là người được Phượng Quân yêu thích nhất, là Phượng hoàng con thủ hộ phía nam trong truyền thuyết, tuy thần bí nhưng vẫn làm cho mọi người kính sợ.
“Nhận lầm là chuyện thường, có tội gì.” Đưa tay ngăn thôn dân sắp sửa dập đầu, Đoan Mộc Ngưng bình tĩnh cười: “Có thể để cho ta xem cánh tay bị thương của ngươi không?”
Thôn dân bị thương nhìn Đoan Mộc Ngưng đưa bàn tay mềm mại ra, lại nhìn những người khác, mới chậm rãi đưa cánh tay phải đang bị thương của mình lên cho Đoan Mộc Ngưng xem.
Đoan Mộc Ngưng nắm lấy cánh tay bị thương kia, cởi bỏ lớp băng, rất nhanh liền lộ ra vết thương xanh đen.
“Gãy xương?” Mộ Niệm Hựu ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn thương thế của thôn dân.
Bàn tay mảnh khảnh nhẹ sờ soạng một lát, Đoan Mộc Ngưng nhìn thôn dân đau đến xanh cả mặt nhưng lại không dám kêu đau, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Xương cốt không bị gãy, chỉ là trật khớp.” Vừa nói vừa dùng một tay nắm lấy cổ tay của thôn dân, một tay nắm lấy cánh tay xuất lực mạnh hơn, giật mạnh một cái bằng tốc độ cực nhanh.
“A –”
Tiếng hô lên đau đớn khiến cho mọi người đều kinh hoàng chạy trốn, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
“Ngươi làm gì? Sao lại có thể thô bạo tra tấn một người đang bị thương như thế? Sẽ bị thần trách phạt.” Vạt áo trắng phất qua, người phát ngôn của Thần lướt qua đám người bước tới.
“Chịu được đau nhức nhất thời, sẽ có thể chịu đựng được đau đớn cả đời.” Buông thôn dân vì đau đớn mà sắc mặt chuyển sang màu trắng xanh ra, Đoan Mộc Ngưng lạnh lùng mở miệng: “Chỉ bị trật khớp chút xíu lại bị người phát ngôn của Thần như ngươi nói thành bệnh nan y, ngươi thật đúng là kẻ làm bẩn quang huy của ‘Thần’.”
“Ngươi….. Lớn mật! Ngươi cư nhiên dám mạo phạm Quanh Minh Thần cao quý thánh khiết!!”
“Ha ha….. Ta không cảm thấy thần cao quý hay thánh khiết gì gì đó, bởi vì thần cũng như người đều có thất tình lục dục, thánh khiết, cao quý, đó là cái gì?” Đoan Mộc Ngưng phun ra lời nói châm chọc, y lần mò vào trong túi áo, lấy ra một khẩu súng, mà cây súng này chính là ‘Phượng Minh’ mà Đoan Mộc Thanh Tôn đã cho y.
Không chờ phản ứng của người phát ngôn của Thần, ngón tay Đoan Mộc Ngưng bóp cò, ‘Phượng Minh’ lập tức bắt ra đạn khí, bay sát qua lỗ tai người kia, đập thẳng vào cây cột gỗ cách xa mấy thước ở đằng sau, nháy mắt đã bị gãy làm hai đoạn.
“Ngươi……”
“Thận tộc, nếu thật sự hiển linh, vậy thì bảo Thần tộc của ngươi tới cứu ngươi đi!!” Nói xong lại tiếp tục nhắm thẳng bóp cò.
“A –”
Bắn thêm vài phát, trên không bay đầy vải trắng cộng thêm tiếng thét hoảng loạn..
“Các ngươi…. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, Quang Minh Thần vĩ đại nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi….” Nam nhân toàn thân trần truồng trụi lủi, cực khổ túm lấy mảnh vải rách tả tơi che bộ vị trọng điểm bỏ trốn mất dạng.
Nhìn nam tử bỏ trốn mất dạng, Đoan Mộc Ngưng chu miệng thổi họng súng Phượng Minh.
“Dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, hừ!!”
“Phượng Tử đại nhân, cám ơn ngài đã vì tiểu nhân trị thương.” Thôn dân lúc nãy được Đoan Mộc Ngưng bẻ lại khớp tay quỳ lạy trước mặt y.
Thấy cánh tay bị thương của thôn dân có thể tự do hoạt động trở lại, những thôn dân khác bị Đoan Mộc Ngưng dọa sợ liếc nhau một cái cũng lập tức quỳ xuống.
“Phượng Tử đại nhân, thỉnh ngài cứu chúng ta, giúp chúng ta trị thương đi.”
“Các chủ, bọn họ hình như chỉ là bị trật khớp mà thôi, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm, thủ pháp lại thực sạch sẽ.” Tinh tế quan sát một phen, Mộc Thương Lãng nói với Đoan Mộc Ngưng.
Nghe thấy Mộc Thương Lãng nói, Đoan Mộc Ngưng nhíu nhíu mày, sau đó nhìn thôn dân đang quỳ gối trước mặt mình: “Các ngươi vì sao lại bị thương? Là cùng người nào đánh nhau?”
Người kia cung kích dập đầu với Đoan Mộc Ngưng bắt đầu nói: “Ma tộc ở Tây đại lục bị thức tỉnh, Yêu tộc chiếm cứ, thôn trấn chúng ta không hiểu sao lại đột nhiên chết rất nhiều mạng, sau đó người phát ngôn của Thần liền xuất hiện, hắn dùng dược vật thần kỳ trị bệnh cho thôn dân, nhưng có rất nhiều thôn dân vẫn không thể giữ được tánh mạng….. Sau đó người phát ngôn nói thôn này đã bị hơi thở yêu ma bao trùm…. Muốn chúng ta cùng nhau đánh đuổi yêu ma có ý đồ tiến vào thôn….. Sáng này vì cùng yêu ma đánh nhau….. cho nên bị thương.”
“Ma tộc tâm ngoan thủ lạt, chỉ đơn thuần đả thương các ngươi, nhưng lại không hạ độc thủ sao?” Lôi Khiêm Chi thản nhiên mở miệng, mím môi.
“Đúng vậy, hôm nay đánh nhau với yêu ta, cả thôn không chết một ai, chẳng qua một vài người bị quái bệnh đã chết….” Thôn dân nói xong, trên mặt lộ ra thương cảm.
“Tiểu Ngưng, chuyện này rất là kỳ quái.” Mộ Niệm Hựu chậm rãi mở miệng, đôi mày khẽ nhướn lên.
Tổng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn không thể nói rõ.
“Ân….” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, sau đó nói với thôn dân: “Các ngươi trước theo chúng ta đến khách điếm, người bị thương thì ngồi lại, những người không bị thương thì lấy nước giếng mát lại đây.”
“Phượng Tử đại nhân, thật xin lỗi, trong thôn của chúng ta không có người không bị thương.”
“Không có? Vì sao?”
“Trước khi các ngươi đến, một người phát ngôn của Thần khác đã đem bọn họ đi xua đuổi Ma tộc rồi, chúng ta bị thương cho nên mới trở về.”
“Cái gì!!”