Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 10: Chương 10: Phượng hoàng con




Thân thể đau quá đau quá, cái loại đau này giống như là thân thể bị xé toạt ra vậy, thật đau quá đi mất……

Thân thể đau làm cho Đoan Mộc Ngưng chịu không nổi mà oa oa khóc rống lên.

Y không biết tại sao thân thể lại đau như vậy, hiện tại bị biến thành trẻ con cho nên cái gì không làm được, chỉ có thể khóc lóc biểu đạt thân thể đau đớn cùng tâm tình hoảng loạn.

Ngay tại cái lúc y lớn tiếng khóc lên, Phong Vô Uyên đang dùng thân thể mình bảo hộ y khẽ hừ một tiếng, tuy thân thể thực tại không thoải mái, nhưng Đoan Mộc Ngưng vẫn cố gắng nâng lên gương mặt đầy lệ nhìn hắn.

Nhưng mà, khi gương mặt nhỏ nhắn kia nhìn tới, lại thêm một tia huyết hồng tiên diễm bắn lên gương mặt trắng nõn.

Hòa vào nước mắt trong suốt của y chậm rãi chảy xuống……

Là máu của hắn….. Vì bảo hộ y…… Hắn cư nhiên bị thương……..

Không cần, không cần, y không cần hắn bị thương……

Đột nhiên, đầu óc Đoan Mộc Ngưng trở nên trống rỗng, ngay cả đôi con ngươi xinh đẹp như bầu trời đêm cũng dần dần mất đi tiêu cự.

Đồ đằng xinh đẹp giống như Phượng hoàng giương cánh bắt đầu hiện lên da mặt trắng nõn, phát ra quang mang màu vàng lóng lánh, ngạch tâm của Đoan Mộc Ngưng xuất hiện một viên giống như tinh hạch hỏa diễm kỳ dạ, sau đó thân thể cư nhiên phát ra một cỗ hồng quang chói mắt.

“Vật nhỏ, ngươi làm sao vậy?” Phong Vô Uyên ôm đứa nhỏ tản ra hồng quan chiếu xuống mặt đất, đồng thời linh hoạt né tránh công kích Hỏa vũ do Phượng Hoàng thần thú bắn ra.

Hiện tại, đứa nhỏ trong lòng có điểm không thích hợp…….

Gặp bất cứ sự tình gì cũng chưa từng kinh hoảng, nhưng bởi vì đứa nhỏ trong lòng này lại trở nên bối rối.

Phượng Hoàng thần tòa kia tựa hồ cảm giác được trong lòng Phong Vô Uyên dấy lên cảm xúc kinh hoảng, động tác cũng dần chậm hơn, lập tức phát ra ánh lửa chói mắt, cùng Hỏa diễm mao vũ phối hợp lại, hóa thành quả cầu lửa thật lớn nhất tề hướng về hai người.

“Không cần……”

Thanh âm thanh thúy từ trong ngực vang lên, Phong Vô Uyên hơi hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ đang tản ra hào quang ở trong lòng.

Chỉ thấy hồng quang phát từ người đứa nhỏ nguyên bản bị khóa trong áo choàng cư nhiên hóa thành lông vũ phiêu tán bay đi.

Hỏa diễm mao vũ ấy giống như có ý thức riêng, toàn bộ đền bay về phía quả cầu lửa lớn bên kia.

“Không cần…… Không cần thương tổn hắn……”

Chất giọng thanh thúy đột ngột hét lên, hồng vũ thổi qua, một bóng dáng tiêm dài tinh tế xinh đẹp xuất hiện, người nọ dạng rộng hai tay, che chắn cho hắn.

“Không — ” Đây là thanh âm của Phong Vô Uyên.

……

Đau, đau quá, thân thể đau quá, nhưng sao y lại cảm thấy toàn thân rất ấm áp, giống như có thứ gì đó ấm nóng chảy vào trong người.

“Phượng hoàng chi tử mang huyết thống hoàng gia đến từ dị thế, bổn tọa chờ ngài đã lâu.”

Đoan Mộc Ngưng toàn thân đau đớn đột nhiên nghe thấy một thanh âm nhu hòa vang lên, thanh âm kia hùng hậu nhưng lại không nguy hiểm, không phải là ở bên ngoài truyền vào tai y, mà là từ trong đầu y vang lên.

“Ngươi là ai?”

Đoan Mộc Ngưng biết đối phương sẽ không thương tổn mình, liền thả lỏng người, nhưng y lại hoàn toàn không thể cảm giác được hình thái của đối phương.

“Bổn tọa và ngài vốn là đồng tộc, ở cái thế giới này đã muốn vạn năm rồi.”

“Ngươi cũng là người của bộ tộc Phượng Hoàng? Chính là người năm đó thoát khỏi nạn diệt tuyệt?” Đoan Mộc Ngưng nghe được đối phương nói, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn.

“Đúng vậy, vạn năm trước, bổn tọa may mắn sống sót lạc vào thế giới này, hiển nhiên trở thành Phượng Hoàng duy nhất ở đây, vạn niên tuế nguyệt cô tịch cô độc, bổn tọa lẻ loi một mình lưu lạc ở nơi đây, sau đó gặp được ‘hắn’, tiện đà trải qua vạn năm, thành lập Phượng chi bộ tộc, bất quá một vạn năm lâu như vậy, mầm tai họa lúc xưa cũng đã sắp sửa sống lại rồi….”

“Cái gì? Cái gì mầm tai họa?” Nghe giọng nói nhẹ nhàng nói xong, Đoan Mộc Ngưng hỏi.

“Ngô hoàng chi tử, thỉnh ngài giúp con cháu tộc ta vượt qua kiếp nạn lần này……” Thanh âm dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất.

“Chờ đã…. Ngươi chờ đã, ngươi có ý gì?’ Cảm giác được cỗ lực lượng quen thuộc kia biến mất, Đoan Mộc Ngưng hét to lên.

“Vật nhỏ…… Vật nhỏ, tỉnh tỉnh.”

Thanh âm hùng hậu kia biến mất, bên tai lại nghe được tiếng kêu lạnh lùng lại quen thuộc gọi mình.

Là ai?

Đột nhiên đầu óc Đoan Mộc Ngưng hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ, người nọ tóc đỏ mắt đỏ, giống như một đoàn hỏa diễm, nhưng lại cảm cho người ta có cảm giác như một cỗ hàn băng.

Phong Vô Uyên.

Hàng lông mi khẽ nhắm nhẹ nhàng run rẩy, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét lo lắng.

“Vô…… Uyên……”

Nhẹ kêu một tiếng, không phải là tiếng ô hô của trẻ con nữa, đó là một thanh âm thanh thúy dễ nghe, sau đó, Đoan Mộc Ngưng lại nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.