Phía trên bầu trời Rừng Tinh Linh xuất hiện một đoàn mây đen quỷ dị, không ngừng xoay chuyển, giống như cơn lốc xoáy đang hấp thụ thứ gì đó.
Chi –
Một tiếng thét chói tai thê lương kêu dựng lên, giống như là thanh âm khóc thét do rừng rậm phát ra.
“A—”
“Tiểu công tử!!” Điện Vũ ở một bên châm trà bị tiếng thét chói tai của Đoan Mộc Ngưng làm y sợ tới mức quăng đồ chạy qua, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
“Vô Uyên……. Vô Uyên…….” Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp toát đầy mồ hôi lạnh, giống như đang phải chịu đựng đau đớn thống khổ gì đó, miệng không ngừng lẩm bẩm tên của nam nhân.
……
Ma quỷ đằng tạo lốc xoáy kình phong không ngừng hấp thụ linh khí Rừng Tinh Linh, tiếng kêu rên của toàn bộ sinh mệnh thụ trong khu rừng khiến người người lâm vào một trận đau đầu ù tai.
“Chết tiệt……”
Các hỏa tinh linh đi theo Phong Vô Uyên đương nhiên cũng bị ảnh hưởng đến, đều phải chịu đựng cơn ù tai cùng đau đầu kịch liệt.
Nhưng bởi vì bọn họ thuộc Tinh Linh tộc đầy ngạo khí cho nên tuyệt đối không thể tự cho phép mình ngã xuống trước mặt người khác.
“Các ngươi nếu cảm thấy khó chịu, liền lưu lại đi.” Người đứng vững ở trên diệp thuyền luôn toát ra vẻ cao ngạo tại thượng của quân hoàng thản nhiên liên tiếng.
“Không….. Chúng ta chịu được.” Một hỏa tinh linh chậm rãi lên tiếng, bộ dáng nhìn qua có vẻ là một tinh linh thành thục.
“Vậy đi thôi, sự tồn vong của Rừng Tinh Linh hiện tại đang nằm trong tay của chúng ta.” Bàn tay thon dài chậm rãi vươn ra, ánh sáng hỏa diễm chói mắt bắt đầu ngưng tụ ở trên tay Phong Vô Uyên.
Hình thái hỏa diễm trong tay dần thay đổi, cư nhiên biến thành một trường cung lửa xinh đẹp.
Trường cung lóng lánh hỏa diễm giống như phượng hoàng giương cánh bay cao về phía chân trời.
Hỏa tinh linh ở đây đều biết hỏa chi linh lực của Phượng Quân Phượng tộc cực kỳ lợi hại, nhưng không ai có thể nghĩ đến việc hắn cư nhiên có thể biến đổi hình thái hỏa diễm.
“Không cần ngẩn người, đến đây!” Tay cầm trường cung kéo căng dây, dùng sức ngưng tụ hỏa chi linh lực tạo thành hỏa tiễn (hỏa: lửa; tiễn: cung tên).
Hỏa tiễn cấp tốc bắn ra, nháy mắt đã bắn trúng ngay xúc tua ma quỷ đằng vươn ra.
Ma quỷ đằng sau khi hấp thu linh lực Rừng Tinh Linh, không những bắt đầu bành trướng, mà còn biến thành một sinh vật sống, chủ động tìm mục tiêu công kích.
“Vâng!”
Vài tên hỏa tinh linh đáp lại, thời điểm xúc tua ma quỷ đằng đảo tới, một gã hỏa tinh linh giơ ma trượng trên tay lên, bầu trời nhá lửa đem đoàn hỏa diễm do ma pháp triệu hồi phóng xuống đất, bắn nát ma đằng.
“Phượng Quân, đằng kia.”
Một hỏa tinh linh chợt chỉ vào gốc ma quỷ đằng, Phong Vô Uyên ngẩng đầu nhìn, bên trong đám dây leo lùng nhùng có một khối trứng màu tím sẫm lóe ra hồng quang.
Đó là bản thể của ma đằng.
“Hộ!” (Hộ: phòng hộ)
Lạnh lùng để lại một chữ, Phong Vô Uyên điểm nhẹ mũi chân lên diệp thuyền, cả người liền bay lên không, nháy mắt hướng đến nơi có bản thể của ma quỷ đằng.
Với tinh cách cao ngạo của Tinh Linh tộc, bọn họ không dễ dàng nghe theo lệnh của người khác, đặc biệt là loài người, nhưng khi Phong Vô Uyên phun ra một chữ vô cùng đơn giản, tám gã tinh linh đều răm rắp nghe lệnh.
Bốn gã tinh linh phân biệt hai bên trái phái chống đỡ ma quỷ đằng từ hai bên công kích tới, đám tinh linh còn lại thì bảo vệ cho Phong Vô Uyên.
Lúc tám gã tinh linh ở dưới chống đỡ công kích của ma quỷ đằng, Phong Vô Uyên đã đến gần ngay trước mặt ma quỷ đằng, tay kéo cung, bắn hỏa tiễn.
Hưu –
Hỏa tiễn mang theo nhiệt quang nóng cháy xuyên qua ma quỷ đằng, một phát bắn trúng ngay bản thể bên trong.
A –
Bản thể ma quỷ đằng phát ra một tiếng kêu thê lương, giống như tiếng rít gào đau đớn của một con dã thú.
Tiếng gầm gừ chói tai dần dần tiêu tán, ma quỷ đằng cũng bắt đầu dần dần héo úa đi, biến thành tro tàn.
“Thành công .”
Nhìn ma quỷ đằng héo rũ, đám tinh linh lộ vẻ sợ hãi lần vui mừng.
Ma quỷ đằng bị tiêu diệt, như vậy nguy hiểm của Tinh Linh tộc cũng được giải trừ.
Ngay tại cái lúc vài tên hỏa tinh linh vì trạng huống trước mắt và cao hứng phân thần, một đoạn dây leo tím sẫm đột ngột phá đê lao tới đám người.
“Nguy hiểm!”
Đầu lĩnh hỏa tinh linh là người đầu tiên phát hiện dị trạng, những tinh linh khác hoàn toàn không phản ứng kịp.
Mắt thấy đám gai vừa thô vừa dài trên xúc tua ma quỷ đằng công kích tới, nếu bị đánh trúng, hỏa tinh linh cho dù không chết cũng bị tàn phế.
Hơn nữa sinh mệnh tinh linh vốn chỉ có một, nếu như chết, vậy sẽ không còn có kiếp sau nữa.
Nhưng vào lúc này, một trận hồng quang chói mắt lóe ra, nháy mắt, tám hỏa tinh linh kia đã bị một cỗ khí mạnh mẽ bắn văng ra.
“Phượng Quân!!”
Lúc đám hỏa tinh linh bị cỗ khí lưu bắn rớt xuống nước, con đê đã bị ma quỷ đằng càng lúc càng thô to chiếm cứ, mà bóng dáng thon dài tóc đỏ áo đỏ kia vì cứu bọn họ, không kịp tránh thoát, đã bị ma quỷ đằng tráng kiện bao phủ.
……
Tiếng thét chói tai trong khu rừng dần dần tiêu tán, Đoan Mộc Ngưng cuộn mình ở trên giường sắc mặt tái nhợt cũng từ từ dịu lại.
Điện Vũ không biết Đoan Mộc Ngưng vì sao lại bị như thế, nhưng nhìn thấy y dần dần ổn định lại, không còn thống khổ nữa, Điện Vũ cũng dần dần thả lỏng người.
Nếu tiểu công tử mà xảy ra chuyện, sau khi trở về, Phượng Quân sẽ bạo phát cho mà xem.
Đoan Mộc Ngưng nằm nghiêng ở trên giường, mắt khẽ nhắm, nhìn đôi môi ngẫu nhiên mấp máy của y, xem ra y không có ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, thiên hạ nguyên bản nằm ở trên giường đột nhiên mở to mắt.
“Tiểu công tử!?” Điện Vũ ngồi ở bên giường vẫn lo lắng cho Đoan Mộc Ngưng liền chú ý tới.
Tưởng phát sinh chuyện gì, Điện Vũ kêu lên một tiếng.
“Vô Uyên…..” Bình tĩnh nhìn ra ngoài phòng, Đoan Mộc Ngưng tựa như không hề nghe thấy tiếng Điện Vũ gọi.
Khẽ gọi một tiếng, Đoan Mộc Ngưng bò xuống giường, đi ra ngoài cửa.
“Tiểu công tử, ngươi làm sao vậy?” Phát hiện Đoan Mộc Ngưng có điểm không thích hợp, Điện Vũ đưa tay muốn bắt y lại.
Ngay tại lúc tay Điện Vũ vừa chạm đến vai Đoan Mộc Ngưng, một cỗ hỏa diễm đẹp đẽ chói mắt từ người Đoan Mộc Ngưng phát ra, một cỗ khí lưu mãnh liệt nhất thời cũng phóng ra theo.
“A –”
Còn chưa phản ứng kịp này đây là chuyện gì xảy ra, Điện Vũ đã bị cỗ khí lưu mạnh mẽ kia đánh văng ra, cái ót đập mạnh vào tường làm y mất ý thức té xỉu ngay trên mặt đất.
Lục Lân Phi nghe được tiếng kêu sợ hãi của Điện Vũ mà vội chạy đến thụ ốc, cũng chính là lúc nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng té xỉu ngay tại cửa cùng Điện Vũ đồng dạng ngất ở trong phòng.
Ôm lấy Đoan Mộc Ngưng trực tiếp hướng tới cái giường phóng xuống, liền chạy vội đến bên người Điện Vũ.
……
Hỏa tinh linh lăng lăng nhìn người bị ma đằng bao phủ toàn thân, căn bản là hoàn toàn không phản ứng kịp.
Bị công kích như thế…. Phượng Quân vì cứu bọn họ mà đã dữ nhiều lành ít rồi.
“Còn sững sờ đứng đó làm cái gì, mau cứu Phượng Quân ra, chúng ta không thể để hắn táng thân như thế!!” Thủ lĩnh hỏa tinh linh quát to một tiếng, chiêu hồn đồng bọn nhập xác.
“Vâng….”
Hưu –
Ngay lúc tám hỏa tinh linh chuẩn bị tiến hành nghĩ cách cứu viện, một đạo hồng quang nóng cháy đột ngột bắn ra, bọn họ nhìn lại, cư nhiên thấy ma quỷ đằng thô to đã cháy thành tro, hòa tan vào trong nước.
In lại trong mắt đám tinh linh chính là một đôi cánh chim bằng lửa, giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, nam tử tóc đỏ nguyên bản bị ma đằng nuốt chẳng cư nhiên lại không chút tổn hao gì, bao quanh bóng dáng thon dài xuất hiện hồng quang có nhiệm vụ như là bình chướng bảo hộ hắn, không để hắn chịu bất kỳ một tia thương tổn.
Cánh chim được tạo thành từ lửa đằng sau lưng nhẹ nhàng lay động, vài cái hỏa vũ rơi xuống, nam nhân ngẩng mặt lên, tóc khẽ hất ra đằng sau, hé ra một khuôn mặt cực hạn tuấn mỹ, mà hiện tại, hai bên má của Phong Vô Uyên cư nhiên xuất hiện ngạo thiên phi tường phượng hoàng đồ đằng.
Phượng hoàng đồ đằng xuất hiện trên gương mặt tuấn tú kia, vừa tạo vẻ mị hoặc lại thần thánh.
“Loại ma vật như thế, cư nhiên lại làm cho bản quân phải vận dụng năng lực phượng hoàng……”
Thản nhiên lên tiếng, bàn tay thon dài vươn ra, đám hỏa tinh linh ở bên còn chưa nhìn ra được chiêu thức, đã thấy ma quỷ đằng dài dằng dặc kéo dài dưới đê đã bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt thành tro.
Ma quỷ đằng bị thiêu hủy, đê hỏng, đại thủy lại dũng mãnh tiến vào…..