Đêm tới, trong Phượng lâu tỏa ra ánh sáng mờ mờ dịu dịu, Phượng lâu giữa trưa ầm ỹ bất an bởi vì “tên đột nhập” cũng dần dần an tĩnh theo màn đêm.
Lúc dược cư của Lục Lân Phi tắt đèn, một đạo bóng đen đột ngột phi vào.
“Bảo bối a, nửa đêm lén lén lút lút vào dược cư của ta, là đang muốn cùng tình lang hẹn hò sao?” Thanh âm chen lẫn một nụ cười nhạt vang lên, nháy mắt, bóng dáng vừa mới phi vào đã bị người trong nhà ôm vào lòng.
“A—” Khẽ kêu lên một tiếng, nếu không phải có mùi vị thảo dược quen thuộc thoang thoảng lướt qua, Điện Vũ chắc chắn sẽ chưởng một cái đánh chết cái tên này rồi: “Cái gì tình lang yêu đương vụng trộm cái gì, nói lung tung, Phượng Quân đang chờ.”
Nói xong, người giãy ra khói cái ôm kia, tim vẫn còn đập liên hồi như trước.
“Hừ, thật là….. Ta xem ra đã chính thức thành tên nô bộc thật rồi.” Khẽ hừ một tiếng, Lục Lân Phi bất mãn thấp giọng lẩm bẩm, tóm lấy hộp gấm bên cạnh.
“Cái kia….. Cái kia….. Thực xin lỗi….” Nghe thấy lời nói kia có ẩn ẩn oán giận, Điện Vũ hơi cúi đầu.
“Đừng giải thích với ta, nếu ngươi cảm thấy có lỗi, chi bằng lấy thân báo đáp đi.” Bàn tay thon dài duỗi ra, đem thân hình mảnh khảnh kia ôm vào lòng.
“Ngươi…. Ngươi không đứng đắn.” Mặt xoát cái đỏ bừng, Điện Vũ đẩy Lục Lân Phi chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn người kia chạy, Lục Lân Phi nhíu mày: “Thật là, ta có chỗ nào mà không đứng đắn chứ….”
Hắn so với ai đều đứng đắn hơn đó nha.
Trong lòng bất mãn lầu bầu, cầm hộp gấm rời khỏi dược cư.
……
Trong Phượng điện, viên dạ minh châu cực to đặt trong phòng phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng hiện tại người có mặt bên trong lại không hề buồn ngủ một chút nào.
Ngón tay thon dài ấn nhẹ lên cổ tay nho nhỏ, Lục Lân Phi khẽ cau mày kiếm.
“Một đao này đâm vào không nhẹ, nếu lỡ đâm trúng chỗ yếu hại, đủ mất luôn cái mạng.” Lục Lân Phi buông tay Đoan Mộc Ngưng ra.
Sau đó cởi băng vải trên người Đoan Mộc Ngưng, băng vải vừa cởi ra, liền nhìn thấy miệng vết thương ghê người, cho dù dược của dược sư lợi hại đến cỡ nào cũng không thể làm cho miệng vết thương kia nháy mắt khép lại.
“Nhìn tốc độ miệng vết thương đang khép lại coi như khá ổn.” Lục Lân Phi gật đầu, lấy qua hộp gấm, xuất ra một cái chai: “Dược tề trong bình này phải hòa tan với nước ấm, mỗi ngày ba giọt, rửa sạch vết thương, vết thương quá sâu sẽ ảnh hưởng tới nhóc con, có thể sẽ bị sốt, cho nó uống nhiều nước một chút là được.”
“Ta đã biết.” Nghe thấy Đoan Mộc Ngưng không có chuyện gì, tâm Phong Vô Uyên buông lỏng không ít, nhưng hiện tại nhìn thấy đứa bé yếu ớt thở, lại làm cho hắn vô cùng đau lòng.
“Mọi người đều biết Cung trưởng lão không hề biết võ thuật, sao lại….” Xử lý xong xuôi mọi chuyện, đóng hộp gấm lại, Lục Lân Phi nhìn Phong Vô Uyên.
“Lúc phụ thân còn sống, ông ta đã là trưởng lão, cho tới nay đều trung thành tận tâm với Phượng tộc, ta cũng nghĩ không ra tại sao ông ta lại làm ra chuyện như vậy.” Hồng mâu lóe lên, tầm mắt dừng Trí Não do Đoan Mộc Ngưng chế tạo: “Nếu không phải Ngưng Nhi đi cùng với thứ kỳ quái này, ngay cả ta cũng không hay biết gì.”
Nghĩ tới Đoan Mộc Ngưng bị thương, Phong Vô Uyên liền cảm thấy đau đớn.
“Điện Vũ không hiểu.”
Cho đến nay, Cung trưởng lão so với các trưởng lão khác là người ôn nhu nhất, hắn còn nhớ mười năm trước trong đợt đặc huấn hắn bị thương, Cung trưởng lão đã rất ôn nhu cho hắn kẹo, còn an ủi hắn.
Hơn nữa, Phong Vô Uyên vừa mới hiểu chuyện lại được truyền lại chức trưởng tộc, tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân không biết đã đi đến nơi nào.
Phong Vô Uyên tuổi nhỏ đã phải ngồi trên ghế tộc trưởng, không cười không nói, cũng không muốn để người khác thân cận với mình, vĩnh viễn đều độc lai độc vãng.
Nhìn nếu ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, Cung trưởng lão rất quan tâm chiếu cố Phong Vô Uyên, cho dù phải quyết định việc gì, Cung trưởng lão đều bàn bạc với Phong Vô Uyên.
Người như vậy, Điện Vũ thực sự không nghĩ ra được một lý do nào đó để ông phản bội Phượng tộc.
“Dựa theo bản bồ phân bố binh vệ kia, hình như cũng phải mất một thời gian mới có thể vẽ.” Nhớ lại bản đồ Trí Não cho hắn xem, Phong Vô Uyên khẽ nhăn mày.
“Phượng Quân, chúng ta kế tiếp phải làm gì?” Điện Vũ khẽ nói.
Tiểu công tử đối với Phượng Quân mà nói rất trọng yếu, Phượng Quân của bọn họ tuy rất ít khi tức giận, hơn nữa luôn luôn dùng bộ dáng không cùng thế tục tranh đấu, nhưng không phải là dạng vô cảm hoàn toàn, hơn nữa bằng việc hắn đã đi theo bên người Phong Vô Uyên đã lâu, hắn cảm giác, người nam nhân này kỳ thực không phải là loại người vô cảm, chỉ là trình độ che giấu cảm xúc cực kỳ cao thâm, nếu bị kích thích bộc phát, nhất định sẽ làm cho người ta kinh hãi.
Cho dù Cung trưởng lão trước kia đã cống hiến hết mình vì Phượng tộc, hiện tại ông lại phản bội Phượng tộc đã khiến hắn…..
“Thu thập thêm chứng cứ, bị Ngưng Nhi nháo như vậy, Cung trưởng lão chỉ sợ đã kinh động, hơn nữa để thứ đồ kì quái kia chiếu bản đồ cho mọi người nhìn không thể tạo thành chứng cứ.” Phong Vô Uyên đưa tay nhẹ vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, động tác tột cùng ôn nhu nhưng lại khiến cho người ta cảm giác cực kỳ sợ hãi: “Mọi việc cứ như vậy đi, mấy ngày tới nhất định sẽ có hành động, một khi đã như vậy, cứ hoạt động như bình thường là được.”
“A….. Vậy…. Tiểu công tử bị thương, phải xử lý như thế nào?” Ánh mắt Điện Vũ dừng lại trên người Đoan Mộc Ngưng.
Đoan Mộc Ngưng bị thương, nhất định phải để Lục Lân Phi trị liệu, không thể mỗi ngày đều lén lút tới dược cư dẫn y tới a……
Hơn nữa tiểu công tử rất hiếu động nghịch ngợm, ngồi yên một chút cũng không được, nếu vì bị thương mà không thể xuất hiện trước mặt mọi người, sẽ bị nghi ngờ.
“Chuyện Ngưng Nhi bị thương đương nhiên không thể để cho người khác biết, một khi đã như vậy, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, vậy nói với bọn họ là bị cảm lạnh đi.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng vuốt ve má Đoan Mộc Ngưng, trong mắt hiện lên vẻ sủng nịch: “Đã khuya rồi, các ngươi đều lui ra, sáng sớm mai Điện Vũ đến chỗ dược sư thông báo, nói Ngưng Nhi bị bệnh, bảo y lại đây.”
“Vâng.”
“Nếu vậy thì, ta đây trở về ngủ, Vũ Nhi, ngươi đưa ta lại đây, hiện tại lại phải làm phiền ngươi đưa ta trở về rồi.” Phúc hắc dược sư khóe miệng vừa nhếch, liền tóm lấy thắt lưng Điện Vũ.
Thắt lưng thật nhỏ a, cũng rất mềm mại.
“Đừng có dính lại đây, không đứng đắn, đi mau.” Tặng cho Lục Lân Phi một cước, Điện Vũ lầu bầu.
“Ừ ừ.”
Đợi Điện Vũ và Lục Lân Phi rời đi, Phong Vô Uyên cởi ngoại bào, sau đó nằm xuống bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say kia, hắn nhẹ nhàng thở dài.
Trong tiếng thở dài lại mang đầy vẻ đau lòng thương tiếc.
Ngày thường vật nhỏ đều chui vào ngực hắn mà ngủ, liên tục suốt năm năm, hắn đã sớm tập thành thói quen, hiện tại…..
“Ngô ngô……”
Giống như nghe được lời Phong Vô Uyên vừa nói, đứa nhỏ nguyên bản còn nặng nề ngủ lại khẽ ô hô lên tiếng.
“Ha ha, không có vật nhỏ chui vào ngực ta ngủ, thật sự không quen.” Khuôn mặt tuấn tú áp tới, Phong Vô Uyên hôn lên tóc nhóc con, sau đó nhắm mắt ngủ.
Cũng giống như ngày thường, Phong Vô Uyên đến Thần điện phê duyệt công văn cùng với các trưởng lão, chẳng qua hôm nay không khí hình như có chút cổ quái, hình như đặc biệt yên tĩnh.
Buông quyển trục trong tay xuống, Phong Vô Uyên vẫn lộ vẻ mặt đạm mạc, giương mắt nhìn Cung trưởng lão đang nhìn mình.
“Cung trưởng lão? Còn chuyện gì muốn báo sao?” Thản nhiên hỏi.
“Không, không có.” Nhìn thấy Phong Vô Uyên vẫn bình thường, Cung trưởng lão lập tức hạ mắt.
“Cung trưởng lão, thủ vệ hôm qua báo cáo, nói tẩm các ngươi có kẻ đột nhập, có tổn thất gì không?” Lại mở ra một quyển trục khác, Phong Vô Uyên thản nhiên hỏi.
“Cám ơn tộc chủ lo lắng, không mất trộm thứ gì.” Cung trưởng lão chậm rãi mở miệng.
“Tẩm các Cung trưởng lão rất trọng yếu, như thế nào lại có thể để cho người khác đột nhập, hơn nữa trưởng lão lại không biết võ, vạn nhất xảy ra chuyện, sẽ không tốt.” Đặt bút lên quyển trục ghi vài chữ, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng: “Điện Vũ, ngươi mau sai vài hộ vệ thân thủ tốt đến thủ hộ điện các của Cung trưởng lão đi.”
“Vâng.”
“Này, tộc chủ…… Không cần.”
“Cung trưởng lão đối với Phượng tộc rất trọng yếu, chưa biết kẻ xâm nhập là ai, vẫn sẽ làm cho người ta lo lắng.” Đem quyển trục đã phê duyệt xong đặt qua chỗ Điện Vũ, Phong Vô Uyên lại thản nhiên mở miệng.
“Cám ơn Phượng Quân quan tâm.” Đối với việc Phong Vô Uyên hiếm khi mở miệng nói chuyện với mình, không khó nhìn ra Cung trưởng có chút vui.
Bưng ly trà nóng uống một ngụm, Phong Vô Uyên đặt chén xuống, hồng mâu lóe sáng.
Bản quân nhất định sẽ giúp ngươi ra đi an lành, Cung trưởng lão Phượng tộc!!
Để ngươi cống hiến lần cuối cùng cho Phượng tộc vậy.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Điện Vũ đứng bên cạnh Phong Vô Uyên toàn bộ đều nhất thanh nhị sở.
Phượng Quân đang đánh cái chủ ý gì? Đây là lần đầu tiên hắn thấy Phượng Quân lộ ra biểu tình làm cho người ta kinh sợ như thế.
Quả nhiên tâm tư của Phượng Quân, cận vệ nho nhỏ như hắn vĩnh viễn đều không thể đoán được.
Ngư Ngư: Ha ha, tiểu công lần này tức giận thực rồi.