Mộc Thương Lãng mang Phong Vô Uyên đến trước cửa Thiên Ki Các, từ ngoài nhìn vào phòng lớn không có lấy một tiếng động không biết vì sao lại làm cho Phong Vô Uyên có cảm giác mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng, cực kỳ kinh hãi).
Dựa vào trực giác, Phong Vô Uyên biết căn phòng này thực không đơn giản.
Hơn nữa hắn có cảm giác, nơi này tuyệt đối là địa phương trọng yếu nhất của “Tuyệt”.
“Đây là Thiên Ki Các, từ sau khi Các chủ qua đời, Tuyệt chưa bao giờ có người có thể an toàn tiến vào bên trong.”
“Chưa từng có người có thể tiến vào trong?” Phong Vô Uyên cau mày, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc khó có được.
Ở dị thế đại lục này, Tuyệt là một tổ chức kỳ lạ, nửa chính nửa tà, làm việc sẽ không làm từng bước, cũng không có người nào biết thủ lĩnh của “Tuyệt” là ai, đối với ngoại giới mà nói, Tuyệt là tổ chức khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Mọi người ở đại lục Thiên Vực đều biết “Tuyệt” ở tại đỉnh núi Hắc Phong Sơn, nhưng chưa hề có ai đủ sức đủ an toàn để tiến vào bên trong căn cứ Tuyệt.
Bởi vì làn sương đen bao quanh Hắc Phong Sơn chẳng những có thể khiến cho người ta tê liệt, mà ven đường còn bị “Tuyệt” thiết lập cơ quan cạm bẫy, có thể nói là tiến không được mà lùi cũng không xong.
Mà “Tuyệt” chỉ có thể nhận nhiệm vụ bằng cách thức duy nhất chính là dựa vào loại ngốc ưng (kềnh kềnh núi) đặc biệt sống ở Hắc Phong Sơn để truyền tin.
Chỉ cần ở dưới chân núi Hắc Phong Sơn, tìm ống trúc ở trên đùi ngốc ưng, sau đó nhét tín hàm ủy thác vào ống trúc, ngốc ưng đã trải qua huấn luyện sẽ lập tức bay đi truyền tin.
“Tuyệt” và Phượng tộc đặc biệt không bao giờ lục đục với nhau, hơn nữa khả năng hai bên lui tới cũng là cực nhỏ, cho nên, Mộc Thương Lãng cứu Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên thương yêu nhất về, hắn lại lẻ loi một mình xông qua hết thấy mọi cạm bẫy đến được tổng bộ, khiến mọi người trong “Tuyệt” vô cùng kinh ngạc.
“Các chủ?” Phong Vô Uyên rõ ràng là kinh ngạc khi nghe Mộc Thương Lãng nói.
“ ‘Tuyệt’ Các chủ ba năm trước đã đi về cõi tiên, trước khi lâm chung để lại di ngôn, vô luận là ai, chỉ cần có thể phá giải Thiên Ki Các, bình yên vô sự tiến vào, đến nơi đặt xác ông, sẽ trở thành Các chủ mà ‘Tuyệt’ tín nhiệm…” Mộc Thương Lãng nhìn Thiên Ki Các, khẽ mím môi thở dài: “Bởi vậy, từ sau khi Các chủ ra đi, trong ‘Tuyệt’, từ Đường chủ đến hạ nhân đều đã thử khiêu chiến Thiên Ki Các, nhưng chưa hề có người thuận lợi bước qua tầng thứ nhất… Sau, cũng không còn người nào tiến vào nữa…. Bởi vì cơ quan bên trong Thiên Ki Các thật sự quá lợi hại, ba tầng cơ quan cạm bẫy giống như từng bước tiến vào địa ngục….”
“Nói như vậy…. Đây là một tòa lâu cạm bẫy?” Phong Vô Uyên hơi sửng sốt.
“Đúng vậy.” Mộc Thương Lãng gật gật đầu: “Thiên Ki Các được xây dựng từ một tảng đá đặc biệt, chỉ cần bước vào trong, tất cả thuật pháp đều không dùng được, duy nhất chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân!!”
Đôi con ngươi u lam nhìn Phong Vô Uyên, khóe miêng Mộc Thương Lãng gợi lên chút ý cười khiêu khích: “Phượng Quân đại nhân tôn quý, nếu ngươi sợ thì không cần đi.”
Lạnh lùng liếc mắt người đang khiêu khích mình một cái, Phong Vô Uyên trực tiếp bước vào trong sân.
“Ách…… Chờ –”
Đăng — chuông…… Hưu hưu hưu –
Ngay lúc Mộc Thương Lãng chuẩn bị ngăn cản Phong Vô Uyên đi vào bước vào trong sân, Phong Vô Uyên đã sẩy chân vấp phải sợi tơ giăng ngang trước cửa, từ sợi tơ truyền ra một trận tiếng chuông liên tiếp vang lên, nháy mắt cửa Thiên Ki Các mở ra, lộ ra cơ quan, vô số mũi tên nhọn như súng máy ào ạt bắn tới.
“A—” Theo tiếng kêu sợ hãi của Mộc Thương Lãng, bóng dáng thon dài lùi nhanh về sau tránh né, đem toàn bộ mũi tên nhọn phi nhanh như bắn bằng súng máy đánh rơi xuống đất, thẳng đến khi Mộc Thương Lãng rời khỏi phạm vi công kích.
“Hừ.” Một tiếng cười lạnh ở trong sân vang lên, theo gió nhẹ thổi qua, hồng y tung bay, Phong Vô Uyên đứng ở phía trên núi giả, nhìn Mộc Thương Lãng chật vật không chịu nổi.
“Ngươi…. Ngươi như thế nào lại không bị công kích!!!” Nhìn nam nhân không chút tổn hao gì, Mộc Thương Lãng thiếu chút nữa phát điên.
Có hai mũi tên vừa rồi còn mới…. Khó có khả năng hắn cố ý, hơn nữa toàn bộ đều…
Đưa mắt nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy dưới chân Phong Vô Uyên đều là mũi tên bị bắn hư.
Người kia thật sự không phải người mà….
“Mật thám đại nhân, có phải nên dẫn đường không??” Khẽ hừ lạnh một tiếng, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Ngưng Nhi, ta đến đây, ngươi trăm ngàn đừng có việc gì…..
Mật thám bụng tràn đầy bất mãn buồn bực, đành phải đứng dậy đi kích hoạt cơ quan mở núi giả ra.
Nhưng sau khi cả hai vào được thông đạo, cảnh tượng trước mặt thật sự khiến cho cả hai lúc nào cũng gặp sóng to gió lớn lâm vào một trận giật mình……