Nhìn ánh nắng mặt trời chơi đùa trên lông chú bồ câu nhỏ, nhóc con cười ngọt đáng yêu, Khải Liêm mím mím môi, một lát sau mới chậm rãi mở miệng hỏi.
“Vì sao…. Vì sao ngươi giúp ta?” Hắn không rõ, vì cái gì đứa nhỏ này lại có thể khinh địch như vậy, lại không ngập ngừng nói giúp bọn hắn.
Giống như ngày hôm qua nhảy xuống đấu thú trường cứu huynh đệ bọn hắn khỏi miệng thú dữ.
Đoan Mộc Ngưng chơi đùa cùng chú bồ câu nghe được Khải Liêm hỏi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nước lộ vẻ khó hiểu.
“Các ngươi thật kỳ quái, lúc trước hồ ly ca ca cũng hỏi cái vấn đề kỳ quái này a.” Nhóc con than thở, sau lại nghiêm nghị nói, “Giúp người không cần có lý do.”
Nhìn bộ dạng kiên định kia khiến Khải Liêm lâm vào sửng sốt, Phong Vô Uyên ngồi ở bên cạnh trong mắn chứa đầy ý cười.
Đây là nhóc con của hắn.
……
Nhóc con ngồi trên ghế, ghé vào bàn, hai tay nâng cằm, đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt cầm bút viết chữ.
“Vô Uyên viết chữ thật đẹp.” Đây là thiệt tình khen ngợi, tràn ngập chân thành.
Chữ Phong Vô Uyên viết bằng bút lông thật đẹp, đoan chính lại tinh tế.
“Không biết nhóc con không biết viết chữ nha.” Đem thư đã viết xong cho nhóc con, Phong Vô Uyên cười khẽ.
“Ngưng Nhi chỉ là không thích viết bút lông thôi.” Chu miệng, đem dây thừng cột thư lại, sau đó bỏ vào cái ống trúc nhỏ.
Đoan Mộc Ngưng vốn là một tay viết chữ đẹp, còn là một tay vẽ cực tốt, trước kia y từng vẽ cả một sơ đồ phác thảo máy móc cực chi tiết nha.
Chỉ tiếc sau khi đi vào thế giới này, mọi người đều dùng bút lông viết chữ vẽ tranh, Phong Vô Uyên từng nắm tay dạy y, nhưng mỗi lần dạy y đều làm cho mực nước bay loạn lên, khiến y bất đắc dĩ đến cực điểm.
“Không thích liền quên đi, về sau Ngưng Nhi cần viết gì, Vô Uyên giúp Ngưng Nhi viết là được.” Ôm bé vào lòng, cho y ngồi trên đùi của mình.
“Hì hì, Vô Uyên thật tốt, Ngưng Nhi thích nhất Vô Uyên.” Cọ cọ cái người đang ôm mình, Đoan Mộc Ngưng vui vẻ nói.
“Vô Uyên cũng thích Ngưng Nhi.” Cúi đầu hôn lên má nhóc con.
……
Để bồ câu mang thư bay đi, chưa qua ba ngày, “Tuyệt” đã truyền tin lại, ngoài tin tức giao tới ra còn giao luôn cả Mộc Thương Lãng.
“Tiểu Lãng Lãng, sao ngươi lại tới đây?” Nhìn nam nhân sắc mặc có vẻ như gặp nạn, Đoan Mộc Ngưng nhíu nhíu mày.
Không biết tại sao, y cảm thấy Tiểu Lãng Lãng có chút chật vật.
“Các chủ thật có lỗi.” Quỳ gối, Mộc Thương Lãng khẽ nói.
Đoan Mộc Ngưng hiểu Mộc Thương Lãng, hiện tại hắn không cải trang giả làm Phong Vô Uyên mà chạy tới đây truyền tin tức, hiển nhiên đã xảy ra chuyện.
“Không sao, ta biết Tiểu Lãng Lãng nhất định sẽ tìm được người thích hợp tiếp quản nhiệm vụ này mà, hơn nữa ta cũng biết Tiểu Lãng Lãng nhất định là gặp chuyện gì đó mới có thể như vậy.” Đoan Mộc Ngưng dịu dàng cười với hắn, năng lực nói dối của y tràn ngập sự khẳng định.
“Các chủ…. Cám ơn ngươi không trách phạt.” Ánh mắt lộ ra mỉm cười, Mộc Thương Lãng nói.
“Được rồi, nếu đã đến đây thì cùng nhau ở đi, chuyện ta cho bồ câu truyền tin đến ‘Tuyệt’ đã tra được chưa?” Ngồi trên ghế, vung vẩy đôi chân không mang giày, Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười hỏi.
Đói bụng nha đói bụng, Vô Uyên thực chậm chạp….
“Đã tra được, đây là Tuyệt Trần giao cho ta, mời Các chủ xem.” Mộc Thương Lãng lấy ra một quyển tín hàm, đưa cho Đoan Mộc Ngưng.
“Cám ơn Tiểu Lãng Lãng, đứng lên ngồi đi, không phải đã nói đều là người trong nhà, không cần động một chút liền quỳ tới quỳ lui rồi sao.” Đoan Mộc Ngưng cởi dây buộc tín hàm than thở, nhóc con đối với chuyện quỳ tới quỳ lui ở thế giới này thực sự là buồn bực a.
Ân….. Xem ra sau này phải dạy lại người của ‘Tuyệt’ một chút, cái gì mà “Nam nhân quỳ gối trước hoàng kim” chứ.
“Cám ơn Các chủ.” Mộc Thương Lãng khom người, sau đó đúng lên ngồi xuống.
“Tiểu Lãng Lãng cũng mệt mỏi rồi, đợi Vô Uyên đem bữa tối tới, cùng nhau ăn đi, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi cho tốt, làm việc lâu như vậy, ngươi mệt mỏi rồi.” Đọc nội dung trong tín hàm, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhíu mày.
Nội dung trong tín hàm này khiến y cảm thấy buồn bực.
Nghe thanh âm thanh thúy kia, Mộc Thương Lãng thật đúng là bạo hãn a.
Có thể bắt Phượng Quân tự tay động thủ bưng cơm nước cũng chỉ có Tiểu các chủ của bọn họ dám, hắn nếu còn dám cả gan cùng ăn cơm với y, có khả năng sẽ bị Phượng Quân dùng một chiêu duy nhất đánh chết a.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của Tiểu các chủ, Hồ đế đã giúp ta mướn một gian phòng, đợi lát nữa ta liền đi nghỉ ngơi, hơn nữa tiểu nhị cũng sẽ dọn cơm lên.” Khẽ cười, Mộc Thương Lãng đứng lên, “Thuộc hạ đi trước.”
Mộc Thương Lãng lặn lội đường xa tới Kính Việt Thành, hiển nhiên là mệt mỏi, Đoan Mộc Ngưng liền gật gật đầu.
Nhận được cái gật đầu đáp ứng của Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng liền xoay người rời đi, ai biết mới vừa mở cửa đã đụng phải Phong Vô Uyên đang bưng cơm từ ngoài vào.
“Phượng Quân.” Mộc Thương Lãng lễ phép khom người với Phong Vô Uyên, sau đó lui qua một bên để cho Phong Vô Uyên tiến vào.
Phong Vô Uyên bưng mâm đồ ăn không có lấy một tia cảm xúc nhìn hắn, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ách…..” Không thể tưởng tượng được người lạnh nhạt như vậy lại sẽ nói ra lời quan tâm với hắn, Mộc Thương Lãng nhất thời phản ứng không kịp, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần: “Cám ơn Phượng Quân quan tâm.”
Sau khi Mộc Thương Lãng rời đi, Phong Vô Uyên một tay bưng mâm cơm, một tay đóng cửa phòng.
“Vô Uyên.” Nhìn thấy Phong Vô Uyên buông mâm xuống, Đoan Mộc Ngưng liền vươn tay đòi ôm.
“Nhóc con làm sao vậy?” Đem nhóc con ôm vào trong lòng, Phong Vô Uyên ôn nhu hỏi.
“Vô Uyên, ngươi có cảm thấy Tiểu Lãng Lãng có chút kỳ quái không?” Đưa tay ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng mở miệng nói, nhăn mi lại, “Hắn hình như đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Đúng vậy, Mộc Thương Lãng không phải là loại người mới làm một nửa nhiệm vụ đã bỏ chạy, lúc ta ở đứng ở trước cửa, hắn lơ đãng đụng vào ta.” Mày kiếm khẽ cau lại.
“A…..” Cùng Phong Vô Uyên ở chung lâu như vậy, Đoan Mộc Ngưng đương nhiên biết năng lực đặc biệt của Phong Vô Uyên không có tác dụng với mình.
Tuy năng lực kia Phong Vô Uyên hắn có thể tự nhiên thao túng, nhưng hắn cho đến chết vẫn không thích cùng người khác tiếp xúc.
“Ta tuy không có đọc tâm tư của hắn, nhưng cái lúc chạm vào kia, cảm xúc của hắn thực bàng hoàng hỗn độn.” Cầm lấy đôi đũa gắp rau xanh đút vào cái miệng nhỏ của Đoan Mộc Ngưng: “Hình như lúc giả trang ta, đã xảy ra chuyện.”
“Ân.” Gật gật đầu, nhóc con đưa tay túm lấy bánh đậu đỏ.
Đoan Mộc Ngưng không thích dùng đũa ăn cơm, Phong Vô Uyên thật ra không có nửa điểm không vui, nhìn bộ dáng ăn ngon lành của đứa bé, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
“Vô Uyên, Tuyệt Trần tỷ tỷ truyền tín hàm đến.” Ăn xong bánh đậu đỏ, nhóc con vươn lưỡi liếm liếm ngón tay, thật là liêu nhân, cũng vô cùng đáng yêu.
“Nga, trong đó nói gì?” Nhìn tín hàm được Đoan Mộc Ngưng chỉnh tề đặt trên bàn, Phong Vô Uyên hỏi.
Hắn muốn nhóc con dùng thanh âm non nớt kia nói cho mình biết.
“Tuyệt Trần tỷ tỷ nói kẻ tập kích Địa Tinh tộc là Lôi tộc, Lôi tộc là cái gì?” Nhóc con miệng đầy thức ăn, nhưng vẫn nhả chữ rất rõ ràng, đủ để thấy nhóc con quả là không bình thường a.
“Lôi tộc là một chủng tộc nhân loại sống ở phía tây đại lục, bọn họ thờ phụng Lôi chi thần, trong tộc này, người sở hữu Lôi chi linh có địa vị rất cao, tộc này cũng không tính là lớn, nhưng lại phi thường thần bí.” Đối với sự quan tâm của Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên rất kiên nhẫn vì y giải đáp.
“Vô Uyên, Tuyệt Trần tỷ tỷ còn nói, sau khi Lôi tộc bắt Địa Tinh bộ tộc, còn bí mật liên minh với Hổ tộc, hình như đang tiến hành âm mưu gì đó.” Ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn nam nhân đang ôm mình.
Còn tưởng rằng Phong Vô Uyên nghe thấy chuyện này sẽ giật mình một phen, lại không ngờ hắn lại vẫn là bộ dạng lạnh nhạt như cái chuyện kia thì liên quan gì tới hắn khiến vật nhỏ có chút thất vọng.
“Lôi tộc cùng Hổ tộc liên minh, thật là chuyện lớn làm cho người ta kinh ngạc a.” Uống một ngụm canh, tộc chủ nói ra lời tràn ngập kinh ngạc, nhưng biểu tình trên mặt lại không có lấy một tia thay đổi.
Nhìn tuấn nhan lạnh lùng mọi việc không liên quan tới ta kia, Đoan Mộc Ngưng bất mãn than thở trong lòng.
Cho ngươi diễn, cho ngươi diễn.