Đoan Mộc Ngưng bị bắt, Mộ Niệm Hựu bị hạ độc, không ngờ lại khiến quan hệ giữa Hồ tộc và Phượng tộc càng ngày càng thân, sau khi hai tộc hiệp lực cùng ‘Tuyệt’chèn ép Hổ tộc, rốt cục cũng thanh bình trở lại, cứ như vậy mà sống tiếp, nhoáng một cái, đã qua ba năm.
Phượng điện sáng sớm tắm trong ánh nắng rực rỡ, chim chóc đua nhau xướng lên thanh âm dễ nghe cực động lòng người, thông báo buổi sáng tươi đẹp đã tới.
Xèo xèo—
Đột nhiên, một trận thanh âm kỳ quái từ phòng bên cạnh Phượng điện truyền ra, vừa nghe liền khiến người ta lông tóc dựng đứng.
“Tiểu công tử….” Nghe thấy tạp âm rất nhỏ nhưng đủ sức làm cho người ta run hết cả da đầu, Tử Y bị Đoan Mộc Ngưng nhốt ở bên ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khẽ gọi, sợ làm kinh động đến người bên trong.
Tử Y biết căn phòng này đang chứa dị vật tròn tròn năm năm trước rơi xuống đây cùng với Đoan Mộc Ngưng, toàn bộ người trong Phượng lâu đều không thể nào đoán ra hay nghiên cứu được đây là cái gì.
Chẳng qua bọn họ biết Đoan Mộc Ngưng xem cái thứ kỳ quái này như là bảo bối, sau khi dị vật được đặt vào trong phòng này Đoan Mộc Ngưng liền hạ lệnh không cho người tiến vào, còn ra lệnh đem một miếng vải thật to trùm lên nó.
Chiếu theo lời Đoan Mộc Ngưng nói chính là dùng để….. chống bụi, như vậy sẽ không cần sai người quét tước dọn dẹp nữa, tiết kiệm được không ít nhân lực tài lực.
Đoan Mộc Ngưng cũng rất ít khi bước vào đây, vậy mà mới sáng sớm hôm nay, sau khi Phượng Quân Phong Vô Uyên rời khỏi Phượng điện đi xử lý công vụ, y đột nhiên lại chạy vào trong phòng không biết là đang nghịch cái gì, lại không ngừng phát ra từng trận thanh âm nho nhỏ kỳ quái, thực làm cho người ta lo lắng.
Xèo xèo –[ điên cuồng đánh chữ ~ xèo xèo ~]
Thanh âm kỳ quái khiến người ta lông tóc dựng đứng từ trong phòng truyền đến, Tử Y ôm cửa nhìn lén nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ thấy bên trong phòng nguyên bản âm u đột nhiên lóe ra một trận điện quang chói mắt, nháy mắt xuất hiện cái bóng đen thùi lùi cao lớn, dữ tợn như yêu quái.
Trải qua nhiều năm huấn luyện, pháp thuật của Tử Y so với ba năm trước càng thêm lợi hại, khiến cho Phong Vô Uyên gật đầu chấp thuận để hắn làm hộ vệ cho Đoan Mộc Ngưng, đủ để thấy năng lực của hắn đã được hội đồng công nhận, chẳng qua năng lực của Tử Y chúng ta tuy rằng mạnh thì có mạnh, nhưng lại có một cái nhược điểm, chính là rất sợ ma a.
“A—” Hiện tại nhìn thấy một màn này, hắn không sợ đến hồn phi phách tán mới là lạ, tiếng thét hoa hoa lệ lệ cất lên, thân thể lảo đảo, thẳng tắp té lăn trên mặt đất.
“Phát sinh chuyện gì?” Phong Vô Uyên vừa vặn trở lại Phượng điện, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Tử Y, không khỏi bước nhanh đến.
“Phượng Quân…… Tiểu công tử…… Tiểu công tử…… Hắn –” Tử Y đưa tay chỉ vào cửa phòng đang khép hờ.
“Ngưng Nhi, Ngưng Nhi làm sao vậy?” Mày kiếm vừa nhíu, Phong Vô Uyên liền trực tiếp đẩy cửa ra: “Ngưng Nhi—”
Oành –
Phong Vô Uyên vừa đẩy cửa ra, trong phòng nháy mắt vang lên tiếng nổ mạnh, khói đen trong phòng từ từ phiêu ra ngoài.
“A –” Tiếp đến chính là một tiếng thét thanh thúy chói tai vang lên.
……
“Các ngươi đang làm cái gì, ta bất quá chỉ mới ra ngoài một lát, như thế nào lại khiến mình bẩn hề hề như thế?” Phong Vô Uyên cầm khăn lau cho đứa nhỏ từ trên xuống dưới đen thui, bẩn cực kỳ như vừa mới từ trong bếp lò chui ra.
“Không có gì a, sáng sớm tỉnh dậy, lại không thấy ngươi, cho nên ta mới tìm chút gì đó giết thời gian thôi!” Tùy ý để Phong Vô Uyên lau vết bẩn trên mặt, Đoan Mộc Ngưng chu chu cái miệng nhỏ.
Đợi cho chiếc khăn trở nên đen thui không khác gì với hình tượng lúc nãy của đứa bé, làn da trắng nõn thủy nộn cùng bộ dáng tinh xảo của đứa bé mới hiển lộ ra.
Ba năm, Đoan Mộc Ngưng đã sớm trở thành tiểu nam hài xinh đẹp đáng yêu.
Mái tóc đen mềm mại đã dài đến ngang lưng, không có búi lên, gương mặt trắng nõn thủy nộn lại điểm thêm chút hồng hồng, hàng lông mi đen nhánh cong vuốt điểm xuyết cho đôi mắt đen lấy sáng ngời động lòng người, ở phía dưới cái mũi nhỏ xinh đó là đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hoa, đủ để thấy được tương lai nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, mà một thân y phục bằng lựa màu cam kia lại càng tôn thêm nhan sắc của đứa bé, cùng Phong Vô Uyên một thân hồng y đứng chung một chỗ, cực kỳ xứng đôi.
“Ngươi đã lâu rồi không có đến đây? Như thế nào lại đột nhiên muốn vào?” Đưa tay cởi áo ngoài cho Đoan Mộc Ngưng.
“Lúc trước tuổi còn quá nhỏ, tay không đủ lực, ngay cả việc cầm tua-vit thôi cũng đủ thấy mệt, đương nhiên là không tới nghịch phi thuyền rồi.” Đưa tay nho nhỏ chặn tay Phong Vô Uyên đang cởi áo của mình: “Trước đừng thay, bằng không nhất định lại dơ, lúc nãy bị ngươi gọi, làm ta giật mình đem dây điện nối sai, cho nên mới bị nổ…..” Nói xong, đôi mắt đen xinh đẹp còn trừng Phong Vô Uyên một cái.
“Thật có lỗi, ta sợ ngươi lại làm trò nguy hiểm.” Mỉm cười, Phong Vô Uyên ôm bé, đặt lên đùi của mình: “Ăn sáng trước đã, chỉ cần ngươi không nghịch ngợm quấy rối, không khiến cho mình bị thương, việc gì cũng tùy ngươi.”
Qua năm năm ở chung, Phong Vô Uyên đối với tính tình của thiên hạ trong lòng này đã nắm trong lòng bàn tay, năng lực hồ nháo của nhóc con thực không phải là hạng vừa.
“Được.” Cầm lấy đôi đũa Phong Vô Uyên đưa, Đoan Mộc Ngưng chọt một khối bánh đậu cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp vòm miệng, y cười khẽ lộ vẻ vừa lòng: “Đầu bếp bá bá càng lúc càng nấu ngon.”
Đại lục Thiên Vực không giống như người ở thế giới kia thường lấy ngũ cốc làm món chính, người ở đây bình thường sẽ dùng bắp, đậu và trái cây theo thứ tự làm đồ điểm tâm. Sống ở đây đã năm năm, nhưng Đoan Mộc Ngưng vẫn không có thói quen ăn điểm tâm như vậy, cho nên mỗi lần dùng bữa, Phong Vô Uyên đều sai người nấu một ít cháo.
“Ngươi mỗi ngày đều chạy tới trù phòng, đầu bếp không tiến bộ làm sao được.” Phượng Quân Phong Vô Uyên tính tình đạm mạc sau khi ở cùng với Đoan Mộc Ngưng năm năm trời, rốt cuộc cũng học được cách chế nhạo người khác.
Từ sau khi Đoan Mộc Ngưng xuất hiện, mọi người ở Phượng lâu đều cảm giác được Phượng Quân của bọn họ đã thay đổi, không còn lạnh lùng giống như trước kia.
“Chờ ta sửa Trí Não xong, sẽ bắt Trí Não chỉ cho đầu bếp bá bá và Vô Uyên vài món ăn chưa từng nếm qua a!!” Nhóc con đắc ý dào dạt, cái miệng nhỏ chu lên, tràn đầy tự tin.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nở nụ cười, nhịn không được hôn lên mặt bé một cái.
“Ta thực mong mờ món ăn mới của Ngưng Nhi…. Bất quá, Trí Não là cái gì?” Đầu Phong Vô Uyên chợt hiện ra hình ảnh của một con nhím có răng béo đô đô, nhưng rất nhanh liền phủ quyết.
Tuy đã sống chung rất lâu, nhưng chuyện tình của vật nhỏ, hắn vẫn còn có rất nhiều điều không hiểu, giống như mấy thứ kỳ quái ở trong phòng kia, cho dù hắn phi thường quen thuộc với cái dị vật tròn tròn.
“Trí Não là tên gọi tắt của kỵ sĩ ‘Trí Năng Điện Não’, lúc trước bởi vì bị trục trặc không thể khống chế được, cho nên mới đụng vào phi thuyền của Tiểu Niệm, phi thuyền rơi xuống thì Trí Não cũng bị hư luôn.” Uống một ngụm cháo nấu với trứng chim, Đoan Mộc Ngưng giải thích: “Nguyên bản là vì không có đủ linh kiện, cho nên ta hủy đi làm thành cái xe, bất quá sau khi tha chiếc phi thuyền của Tiểu Niệm về, mới phát hiện bên trong có rất nhiều linh kiện vẫn còn dùng được, cho nên lại phá phi thuyền ra đem linh kiện ra tu sửa lại Trí Não…..”
“Ngươi gì gì đó ta đều không hiểu, bất quả đại khái chính là cái thứ được tha từ Hồ tộc về rất có ích với ngươi.” Đối với mấy loại máy móc tiên tiến ở hiện thế, Phong Vô Uyên thân ở dị thế đương nhiên là không có khả năng hiểu được, bất quả Phượng Quân đại nhân chúng ta cho dù không hiểu, nhưng đầu óc cũng không có ngốc, dễ dàng lý giải lời nói của Đoan Mộc Ngưng.
“Ân, Vô Uyên thực thông minh.” Nâng mặt lên, hôn hai má Phong Vô Uyên mỗi bên một cái, thưởng a.
Ba năm trước đến Hồ tộc, gặp gỡ Mộ Niệm Hựu cũng rơi xuống đại lục Thiên Vực giống mình, thời điểm giải độc cho Mộ Niệm Hựu xong chuẩn bị trở về Phượng tộc, cư nhiên phát hiện ra phi thuyền của Mộ Niệm Hựu.
Đoan Mộc Ngưng cực kỳ yêu thích máy móc đương nhiên sẽ không bỏ qua nguyên liệu tốt này rồi, nhất quyết mướn một chiếc xe, đem một đống nhìn như sắt vụn ấy tha về Phượng tộc.
Có một đống “nguyên liệu” tốt như vậy, Đoan Mộc Ngưng tính toán kỹ lưỡng, rốt cuộc cũng tìm ra được cách có thể làm cho siêu cấp máy tính của mình sống lại, vì thế càng không buông tha cơ hội tốt như vậy.
Sau khi ăn xong, nhóc con bay nhanh như chim quay vào trong phòng tiếp tục mân mê chế tác….
Nhóc con mới vừa bước vào, Phượng Quân đại nhân đã hạ lệnh không được đóng cửa, vì thế Tử Y hộ vệ buổi sáng mới vừa bị kinh hách một trận cuối cùng cũng định thần lại được.
May mắn không phải quỷ thật…..