Ánh mặt trời chiếu thẳng vào Phượng lâu dường như ấm áp hơn mọi ngày.
Nhưng hiện tại Phượng điện lại quá mức yên lặng, nguyên nhân là do đâu?
Nguyên lai là Phượng Quân của bọn họ chuẩn bị xuất hành đến Tinh Linh tộc, hơn nữa, lần đi này còn không mang theo sứ giả, đương nhiên các trưởng lão cũng đồng loạt ở lại, chỉ dẫn theo một gã cận vệ một tên dược sư và một đứa bé mới vừa học đi.
“Này……Phượng Quân, đường đến Tinh Linh tộc rất xa, nếu trên đường có gặp trở ngại gì, thì thuật pháp cường đại của trưởng lão bọn ta khi ứng chiến sẽ tốt hơn a!” Cổ trưởng lão lớn tuổi nhất trong tộc lo lắng ra mặt.
Ông đã ở bên cạnh nhìn Phong Vô Uyên từ khi hắn còn rất nhỏ, tuy rằng nói Phượng Quân của bọn họ có năng lực sâu thâm đến không thể lường, khiến cho hắn không thể gần người, nhưng việc mang theo ít nhân số như vậy mà đi ra ngoài thì……
“Không sao, hiện tại Tinh Linh tộc đang bị lũ lụt, bản quân chỉ là đi thăm dò một chút tình hình, nếu thực sự cần, sẽ truyền thư trở về tộc.” Tuy biểu tình của Phong Vô Uyên vẫn là lạnh như băng, nhưng đối với vị trưởng lão này rõ ràng trong lời nói có mang theo thái độ tôn kính, thực hiển nhiên vị trưởng lão này là thuộc loại người hắn thích.
“Nhưng mà….”
“Cổ trưởng lão, lúc bản quân không ở trong tộc, mọi sự vụ liền kính nhờ ông!” Gật gật đầu với ông, Phong Vô Uyên liền ôm đứa bé ở đang ra sức túm lấy cái thùng ở đầu giường lên.
Đoan Mộc Ngưng hình như là đang kéo kéo cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng hết cả lên, tiêu hao hết bao nhiêu sữa rồi nhưng vẫn không kéo nổi.
“Ai…… Phượng Quân nếu đã cố ý an bài như thế, vậy thuộc hạ không nhiều lời nữa, hy vọng Phượng Quân bình an trở về.” Cổ trưởng lão hơi loan hạ thắt lưng.
Cổ trưởng lão đã theo hiệp trợ cho Phượng tộc từ khi gia gia của Phong Vô Uyên đảm nhiệm chức vụ Phượng Quân, dĩ nhiên hiện tại ở trong tộc ông là người đức cao vọng trọng, danh vọng cực cao, cho nên thái độ Phong Vô Uyên đối với ông là tôn lão chi tâm (tâm luôn tôn kính người bề trên).
“Ân!” Một tay ôm Đoan Mộc Ngưng, một tay huy huy Cổ trưởng lão, ý bảo ông lui ra.
Đợi Cổ trưởng lão rời khỏi, Phong Vô Uyên mới mở miệng hỏi vật nhỏ còn đang kéo kéo vật kia.
“Ngưng Nhi, ngươi thực muốn đem theo cái này đến Tinh Linh tộc sao?” Mày kiếm khẽ nhướn lên, nhìn cái thứ gọi là “thùng dụng cụ” mà vật nhỏ đang cố kéo.
“Đó là…… Là….. Đương nhiên…..” Nặng kinh!
“Ngươi mang theo ta không phản đối, nhưng thứ này trọng lượng không hề nhỏ, linh thú tuy có thể chở nặng, nhưng ta sợ ngươi mà mang thứ này theo, linh thú còn chưa đi đến được Tinh Linh tộc thì sẽ bị kiệt sức chết giữa đường đó.”
Động vật dùng để thay phương tiện đi lại ở đại lục Thiên Vực rất nhiều, bình thường nhất chính là dùng lừa, trâu, ngựa, còn cao cấp thì dùng linh thú, phi hành thú (thú biết bay), ma thú, thậm chí là thánh thú.
“Nhất định phải mang theo, nếu đi xa mà không có thứ này ta không an lòng, hơn nữa, đem thùng dụng cụ theo còn có thể làm ra được một ít linh kiện rất hữu dụng a, ta nghe Điện Vũ nói ở Tinh Linh tộc có một loại tinh thạch đặc biệt, đem theo thụng dụng cụ thì có thể bỏ vào đây đem về a!!” Vật nhỏ nhất định phải mang theo thùng dụng cụ!!!
“Nhóc con, nhưng thể tích cái thùng này quá lớn, quá nặng không thể mang theo.” Phong Vô Uyên biết một khi tiểu tử này kiên quyết thì sẽ rất khó đổi ý.
“Có phải nếu thùng dụng cụ nhỏ một chút thì có thể mang đi không?” Hai mắt lòe lòe phát sáng.
“Ân!” Phượng Quân đại nhân gật gật đầu.
“Ha ha, vậy thì được rồi, nhìn nha!” Mặt Đoan Mộc Ngưng sáng rực lên, tay ấn một tổ hợp số mật mã trên thùng dụng cụ.
Sưu –
Tiếng lạ vang lên, Phong Vô Uyên kinh ngạc nhìn cái thùng dụng cụ kia tự động gấp gấp xếp xếp lại với nhau, càng gấp càng nhỏ, cuối cùng liền biến thành một cái hình lập thể nho nhỏ chỉ bằng ngón tay cái của Đoan Mộc Ngưng.
“Ngươi này…..” Chứng kiến được một màn độc đáo, Phong Vô Uyên liền rơi vào trạng thái kinh ngạc hiếm có.
Hắn luôn biết đứa nhỏ này rất đặc biệt, nhưng một cái thùng lớn như vậy lại có thể thu nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, cũng quá mức thần kỳ đi??
“Đây là một cái hộp nén, lúc trước ta xem phim hoạt hình, thấy một chiếc ô tô lại có thể nén thành một viên nhộng, ta liền đột phát ý tưởng đem vật to nén thành vật nhỏ, ở bên trong thùng dụng cụ này, ta đã gắn thêm một hệ thống thông minh, chỉ cần nhập vào trình tự nén như mong muốn là có thể, bất quá không phải lần nào cũng thành công, bởi vì có đôi khi nén xong, lại không thể giải nén được, thậm chí vĩnh viễn không thể trở lại hình dạng ban đầu…. Tệ hơn nữa là đôi khi lại đột nhiên trở về hình dạng ban đầu.” Đây là lý do cho dù Đoan Mộc Ngưng biết có thể nén cái thùng lại nhưng vẫn sống chết kéo cái thùng dụng cụ bự kềnh càng đi.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói xong, đầu Phong Vô Uyên vẫn tràn đầy dấu chấm hỏi, thứ duy nhất mà Phượng Quân đại nhân đây có thể hiểu chính là phương pháp này có tính mạo hiểm cực cao.
Nhìn hộp khối trên tay vật nhỏ, Phong Vô Uyên có điểm do dự muốn tiếp tục khuyên bảo vật nhỏ đem thùng dụng cụ kỳ quái này bỏ lại.
Ai ngờ còn chưa có kịp mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến một loạt tiếng động chạy nhanh như điên, rất nhanh trong phòng liền nhìn thấy bóng dáng màu xanh cuốn vào như gió.
“Phượng Quân, vì cái gì muốn dẫn hắn theo, hắn tay trói gà còn không chặt…. Nếu vạn nhất ở trên đường xảy ra chuyện, cũng chỉ gây vướng tay vướng chân thôi!!” Điện Vũ thường ngày cử chỉ nhã nhặn nhưng mỗi khi phải đối mặt với dược sư xấu xa kia thì tính tình liền bạo phát.
“Ta trước kia một mình đến rừng sâu của Ma thú phía tây đại lục cũng có thể an toàn trở ra a, Phượng Quân mang ta theo sao lại vướng tay vướng chân được?” Mùi vị thảo dược ở trên người nam nhân thản nhiên phiêu phiêu trong không khí, sắc mặt tái nhợt, giống như thân người có bệnh, nhìn qua có vài phần ốm yếu: “ Hơn nữa, rừng rậm ở Tinh Linh tộc có rất nhiều thảo dược tốt nha!!”
Nỗi hứng thú của các dược sư dĩ nhiên là thu thập các loại kỳ hoa dị thảo.
“Nhưng là……”
“Được rồi Điện Vũ, lũ lụt ở Tinh Linh tộc lần này có điểm kỳ quái, mang theo dược sư, nhất định sẽ có chỗ dùng, hơn nữa ngươi hình như cũng không có vẻ phản đối cùng đi với hắn lắm a!!” Đối với chuyện của cận vệ cùng dược sư này, Phong Vô Uyên đều biết rõ tường tận.
“Làm sao có thể!” Gương mặt chợt lộ ra một mạt ửng hồng.
“Nhưng mà hôm qua lúc ta đến dược cư trộm thạch trái cây, ta nhìn thấy ngươi và hắn ở trong phòng hôn môi nha, còn…..” Đứa nhỏ ngồi trong lòng Phong Vô Uyên càng nói càng bé lại.
“Còn cái gì?” Phong Vô Uyên nhíu mày.
Hình như vật nhỏ đã thấy thứ gì đó không nên nhìn a…..
Liếc qua gương mặt bốc khói của Điện Vũ, Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng nói: “Còn thấy dược sư ôm Điện Vũ đem vào phòng…”
“A–” Đây là tiếng thét chói tai của ngài cận vệ.
……
Linh thú toàn thân hỏa diễm, bề ngoài giống ngựa, trên đầu lại có sừng, lông bên tai đỏ rực, bốn vó còn giống như được bao bọc bởi hỏa diễm nghe thấy tiếng huýt sáo của Phong Vô Uyên liền nhanh chân chạy tới.
“Oa a…..” Đoan Mộc Ngưng nhìn linh thú, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ phát ra một tiếng, ánh mắt lóe sáng: “Vô Uyên đây là linh thú sao?
“Ừ, đây là Hỏa Vân.” Đặt vật nhỏ ngồi lên lưng linh thú, Phong Vô Uyên cũng xoay người leo lên.
Linh thú mà Điện Vũ cưỡi toàn thân trắng toát, lông bên tai màu xanh, trên đầu có gạc linh thú, mà đặc biệt nhất chính là linh thú của dược sư, giống con ong nhưng lại có cánh bướm thật lớn.
Bốn người tọa kỵ linh thú, đại môn của Phượng lâu chậm rãi mở ra, cảnh sắc bên ngoài dần dần hiển lộ trước mắt.
“Đi thôi!”
“Vâng!”
“Cung tiễn Phượng Quân!!”
Trưởng lão cùng sứ giả đến tiễn nhất loạt quỳ xuống