Trên bàn cơm tối chỉ có bốn người. Cố thần y trong truyền thuyết vẫn không thấy lộ mặt.
Dạ Lạc Dao nhìn chằm chằm bàn thức ăn đầy ụ, tò mò hỏi. “Pháp Hạ, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Tại sao lại nấu nhiều món ăn vậy?”.
Pháp Hạ chỉ cười không nói, ánh mắt liếc qua về phía Thần Hoàng. Phong Linh hít sâu một hơi. “Oa, thơm quá, Pháp Hạ, ngươi lợi hại quá, ta không thể tin được những thứ này là do ngươi làm đó! Thật tốt quá, nếu có vị cô nương nào gả cho ngươi thì nhất định sẽ có phúc! Đúng rồi, trong lòng ngươi có người nào không, không có thì ta có thể giới thiệu một người cho ngươi”.
Nghe nàng nói ba câu vẫn vòng về nghề mối, Thần Hoàng rũ mắt xuống.
Ánh mắt Pháp Hạ lảng tránh. “Ta chỉ muốn tu hành cùng sư phụ”.
“Được được, chuyện này không vội, ngươi cứ từ từ mà tu, nếu lúc nào muốn bước vào hồng trần thì lại đến tìm ta”. Phong Linh vội vàng nắm chiếc đũa, ăn từng miếng từng miếng. Một ngày này nàng đã đói bụng sắp chết.
Dạ Lạc Dao chán ghét dùng khăn che mặt, nói nhỏ với giọng oán giận. “Nguyệt, nếu nàng ta là nha hoàn của huynh thì làm sao có thể ngồi ngang hàng với huynh được? Nàng ta nên ngồi ăn ở phòng bếp mới đúng”.
Phong Linh vừa nhai vừa mặc kệ, không để ý quá nhiều đến nàng ta. “Oa, Pháp Hạ, đùi gà này ngươi làm quá ngon rồi”.
“Thật sao?”. Pháp Hạ vui vẻ cười. “Vậy thì Thủy cô nương ăn nhiều một chút”. Pháp Hạ cũng được coi là một nữa người nghiên cứu thức ăn, bởi vì lúc tu hành rất nhàm chán nên hắn thích nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Thấy Phong Linh không hề giả bộ, dáng vẻ thật lòng thích những món ăn hắn nấu thì người vẫn luôn xa cách lễ độ với mọi người như hắn cảm thấy thân cận với nàng hơn một chút.
Thần Hoàng ăn cái gì cũng rất tao nhã, xuất thân là người hoàng tộc nên những điều này đều là lễ nghi căn bản phải làm. Phong Linh mặc kệ những thứ kia, chiếc đũa không ngừng đưa vào miệng hơn nữa đũa và mắt rất nhất trí trong việc phối hợp hành động. Ánh mắt thấy chiếc đũa Dạ Lạc Dao đi đến nơi nào thì nàng cũng đặt đũa ở đó. Đến nỗi Dạ Lạc Dao tức giận, quăng chiếc đũa xuống, quay người rời đi.
Phong Linh bĩu môi một cái. “Đúng là phí của trời”.
Thần Hoàng thấy nàng ăn nhanh thì nhíu mày. “Ngươi là dân tỵ nạn à? Hay là bị người ngược đãi mấy ngày rồi không được ăn cơm?”.
“Ta đói, đói mà còn không cho người ta ăn”. Phong Linh nói, Pháp Hạ vội đẩy vài món ăn tới. “Thủy cô nương, cô nương thử một chút món ăn này, đây là món ăn mới ta dốc lòng nghiên cứu, cho một chút thược dược vào món ăn, vị hồi hương cho ngon miệng, nấu với thịt thỏ”.
(1) cây hồi hương: http://vi.wikipedia.org/wiki/Đại_hồi
“Ồ, ta thử một chút”. Phong Linh ăn một miếng, nhai nhai, Pháp Hạ nhìn chằm chằm vào nàng. “Sao rồi?”.
“Ừ, thịt mỏng ngon, ăn rất ngon. Nhưng mà……….”.
Pháp Hạ vội hỏi. “Làm sao?”.
“Vị hồi hương quá nặng, ảnh hương đến vị tươi của thịt thỏ, có một chút như là khách đoạt chủ (nghĩa là vị hồi hương lấn mất vị thịt thỏ)”.
Pháp Hạ “À” một tiếng, bừng tỉnh. “Lúc làm ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không rõ là không đúng chỗ nào, ha ha, Thủy cô nương nói như thế là ta hiểu ngay! Đến đây, thử món này……….”.
Thần Hoàng ngồi đối diện dở khóc dở cười. Hắn biết Pháp Hạ lâu như vậy, hắn ta vẫn luôn nhàn nhạt chưa bao giờ thấy hắn ta hưng phấn như hôm nay. Quả nhiên nàng không tầm thường, cho dù nàng biến thành hình dáng gì thì nàng vẫn có bản lĩnh dẫn toàn bộ ánh mắt người khác lên người mình.
Bữa ăn này, trên bàn ăn không dư lại cái gì. Pháp Hạ vui mừng, xung phong nhận công việc rửa bát, còn nói ngày mai làm thêm vài thứ cho Phong Linh ăn.
Phong Linh trở về phòng, hài lòng nằm trên giường, nàng còn chưa kịp ngủ thì cửa bị đẩy ra. Thấy người đứng ở cửa, Phong Linh lập tức hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn.
“Thủy Băng Nguyệt, tới đây tắm rửa cho ta”.
Thần Hoàng bỏ lại những lời này sau đó lại biến mất như một trận gió.
Phong Linh kéo thân thể béo phì đẩy cửa phòng hắn ra, nàng vừa ngáp vừa nói. “Thật là, tắm mà còn cần người phục vụ! Không có tay hay là không có chân thế?”.
Bỗng nhiên, nàng trợn to hai mắt, đứng cứng người không nhúc nhích!
Lõa, lõa, lõa, nam?!
Thần Hoàng vừa cởi y phục xuống, còn treo bên cạnh thùng gỗ, khác với Phong Linh đang khiếp sợ thì hắn bình tĩnh thong dong hơn nhiều. Hắn ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày. “Thủy Băng Nguyệt cô nương, làm phiền ngươi lau máu mũi đi, bẩn quá!”.
Phong Linh theo bản năng chùi mũi, con ngươi suýt nữa thì lòi ra ngoài, thật TMD, nàng chảy máu mũi thật!
Bà ngoại ơi, mất hết mặt mũi rồi!
Nàng ảo não vẫy vẫy đầu, di chuyển đôi chân mập. Nhìn hắn như không có việc gì ngồi trong thùng, hai cánh tay còn khoác lên thành, gương mặt cười như không cười, muốn cười mà không cười, làm nàng muốn bốc hỏa (tức giận).
Hắn dám lộ, tại sao nàng lại không dám nhìn?
Nàng ngẩng cao đầu, đi tới phía sau hắn, nắm khăn lên lau lung tung trên thân thể hắn. Nàng vẫn biết da của hắn xờ vào rất tốt nhưng không ngờ lại tốt đến vậy, nàng chỉ hơi dùng lực một chút mà đã nổi lên vết đỏ rồi làm nàng đau lòng không dám mạnh tay.
Thần Hoàng thoải mái dựa đầu, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mặt mũi rối rắm của nàng. Hắn cười hỏi. “Sao ngươi lại mập thành như vậy rồi?”.
Hắn thuận miệng hỏi như vậy làm Phong Linh cảnh giác. “Ta mập ra sao hình như không hề liên quan đến ngươi, thiếu gia”.
“Ha ha, cũng đúng, trong mắt ta, có phải mập hay không cũng không khác biệt”.
“Thôi đi, nói sao dễ nghe vậy, không phải nam nhân đều thích dùng mắt cưỡng gian nữ nhân sao?”.
“Sai rồi, có lẽ nam nhân khác như thế nhưng ta không thích”. Đột nhiên hắn cười vô lại. “Cưỡng gian, ta thích làm thật hơn”.
“………”. Phong Linh cúi đầu yên lặng, nhưng mà nàng dùng khăn lau lồng ngực hắn, Thần Hoàng cúi đầu nhìn, nơi đó bị lau rát rồi, hắn bất đắc dĩ chỉ lưng. “Chà lưng thôi”.
“Ừ”.
Cuối cùng không cần nhìn khuôn mặt họa quốc kia nữa, Phong Linh thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán sau đó tiếp tục chà lưng,
Thần Hoàng đảo mắt, hắn chợt nghiêng người, Phong Linh chụp hụt, cả người lộn vào thùng nước. Bởi vì cơ thể nàng lớn nên nước trong thùng tràn ra hơn nửa. Mặc dù thùng khá lớn nhưng sau khi nàng ngã vào thì trở nên hẹp, hai người áp sát vào nhau, động một chút cũng khó khăn.
Cả người Phong Linh ướt nhẹp, nàng thở phì phò nói. “Ngươi cố ý à?”.
Thần Hoàng cười cười. “Vậy thì sao?”. Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, một đường đi xuống dừng trên bộ ngực đầy đặn. Y phục dán chặt lên người nàng càng làm nổi bật hình dáng đầy đặn, trong đôi mắt hắn nổi lên ngọn lửa.
Phong Linh theo ánh mắt của hắn, nàng đột nhiên giật mình, hai tay vội vàng vòng trước ngực. “Sắc lang, ngươi nhìn chỗ nào đấy?”.
“Sắc lang?”. Thần Hoàng cười gằn hai tiếng, thân thể nghiêng về phía trước một chút, ép nàng không động đậy được. “Nàng còn chưa biết sắc lang chân chính là như thế nào đâu”