Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 132: Chương 132: Cởi quần áo làm gì




Đây là lần đầu tiên Dạ Vô Hàm và Dạ Tàn Nguyệt chạm mặt sau mấy năm qua.

Từ lúc mẫu hậu Dạ Tàn Nguyệt qua đời, hắn vẫn tự giam mình trong Thanh Nhạc Cung. Mấy năm trước, bởi vì có bệnh, nên lên núi tĩnh dưỡng. Dạ Dập Tuyên và Dạ Vô Hàm khá thân, nhưng vẫn luôn cực kỳ xa cách với vị thái tử này.

Dạ Tàn Nguyệt dừng lại, ngước con mắt yêu dị và bí hiểm lên, nhìn chăm chú vào Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm cau chặt mày, mắt nhìn nguời trong ngực hắn, hai mắt đột nhiên trợn to, “Tam Nương!”

“Nương!” một bóng người nhỏ bé nhanh hơn hắn một bước, vọt tới, “Nương! Nương!”

Mặt Phong Linh toàn máu, đã lâm vào hôn mê. Dạ Vô Hàm vứt gậy chống đi, lảo đảo bước nhanh qua, “Tam Nương!”

Dạ Tàn Nguyệt híp mắt, ôm chặt người trong lòng, không có ý buông tay.

Dạ Vô Hàm sợ làm đau nàng, không dám giành lấy, mà gằn từng tiếng nói, “Ta muốn mang nàng về phủ!”

“Nàng là thái tử phi.” Dạ Tàn Nguyệt chỉ nói câu này, xong không thèm quay đầu lại, bước nhanh về Thanh Nhạc Cung, “Mau gọi ngự y!” ra lệnh ngắn gọn.

Dạ Vô Hàm giận dữ muốn đuổi theo, nhưng Phi Ưng và Huyền Phong lại giữ chặt hắn, “Vương gia, nơi đây là hoàng cung! Ngàn vạn không thể mất bình tĩnh! Xem ra thái tử điện hạ đang cố cứu Phong Tam Nương, tạm thời nàng sẽ không có nguy hiểm, xin vương gia ráng nhịn một ngày!”

Dạ Vô Hàm cắn chặt răng, tay nắm thành quả đấm, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Dạ Tàn Nguyệt ôm Phong Linh đi......

Bảo bảo nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, “Ngài không dám đuổi theo, ta dám!” nói xong tức tốc chạy đuổi theo, “Nương!”

“Bảo Bảo!” Dạ Vô Hàm cả kinh, vội sai Phi Ưng, “Mau dẫn nó về!” Tình hình hiện tại, hắn tuyệt không thể để Bảo Bảo có chuyện không may.

“Vâng!” Phi Ưng không dám dùng khinh công trong hoàng cung, chỉ đành chạy nhanh theo.

“Đứa trẻ này ở đâu ra?!” thấy thị vệ xông tới cản, Dạ Tàn Nguyệt quát một tiếng, “Dẫn nó theo!”

“Ách, vâng, thái tử điện hạ.”

Dạ Tàn Nguyệt xoay người nhìn Dạ Vô Hàm, khẽ mấp mấy môi, sau khi thấy rõ, đôi mắt Dạ Vô Hàm đột nhiên biến đổi, đáy mắt như có ngàn tầng sóng lớn.

Dạ Tàn Nguyệt nói, “Họ nhất định đều là của ta.”

Dạ Tàn Nguyệt xoay người, tiếp tục bước nhanh. Bảo Bảo chẳng thèm để ý rốt cuộc hắn là ai, một lòng theo mẹ, đi thật sát phía sau, “Nương ta rốt cuộc thế nào? Là ai đánh?”

“Một nữ nhân không sống được bao lâu.”

Phi Ưng ảo não trở lại, “Vương gia, thuộc hạ........”

Dạ Vô Hàm giơ tay lên, ý bảo Phi Ưng không cần giải thích, hắn đều thấy hết.

Thái tử ngốc, thật sự ngốc sao?

Ánh mắt kia, không phải là ánh mắt một kẻ ngốc có thể có.

Lạnh lùng, khí phách, tràn đầy dã tính không kiềm chế được......

Người có thể có loại ánh mắt này, hắn chỉ biết có một.

Dạ Vô Hàm kiềm chế xúc động muốn giành lại hai mẹ con Phong Linh, hít sâu một hơi, xoay người, đi vài bước, lại dừng lại, “Thần Hoàng biến mất đã bao lâu?”

Phi Ưng ngẩn ra, vội bẩm, “Từ trước khi vương gia đi Tây Vực đã không thấy bóng dáng, lâu nay cũng không thấy tiếp xúc với Cảnh Vương.”

“..............Đi Tàng Tâm Lâu.”

“Vâng”

............

Thanh Nhạc Cung.

Ngự y tay run chân run khám cho Phong Linh, xong run rẩy nói, “Bẩm......... Bẩm thái tử, thái tử phi trừ mất hai chiếc răng cửa, còn lại chỉ là thương ngoài da, không đáng ngại.”

Bảo Bảo đang canh giữ ở bên giường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, “Tốt quá, tốt quá.”

Dạ Tàn Nguyệt khoát tay, ngự y như được tha mạng, vội vàng lui ra ngoài dường như chỉ sợ thái tử nổi điên lên sẽ chém đầu lão.

Dạ Tàn Nguyệt đi tới, đưa tay định cởi quần áo của nàng ra. Bảo Bảo nổi giận, giơ cánh tay nhỏ bé ngăn lại, “Ngài định làm gì? Không được chạm vào nương ta!”

Dạ Tàn Nguyệt liếc nó một cái, “Tiểu tử thúi, thật uổng công ta cho ngươi làm Võ Lâm Minh Chủ!”

Bảo Bảo kinh hãi, cái miệng nhỏ há hốc thành hình chữ O, chỉ tay về phía Dạ Tàn Nguyệt, “Ngài ngài ngài......... Ngài là Thần Hoàng thúc thúc, Nguyệt Nguyệt a di?”

Dạ Tàn Nguyệt gõ đầu nó một cái, “Việc ngươi ăn cây táo rào cây sung sẽ tính sổ sau.”

Bảo Bảo xoa xoa trán, chốc lát liền tiếp nhận sự thật kinh người này. Nhưng nó lại không khỏi hoài nghi hỏi, “Ngài thật sự là thái tử? Không phải đóng giả?”

Dạ Tàn Nguyệt liếc nó, “Nếu nói đóng giả, thì thái tử ngốc đúng là vai giả lớn nhất.”

“Vậy rốt cuộc cháu phải gọi ngài Thần Hoàng thúc thúc, Nguyệt Nguyệt a di, hay là thái tử điện hạ?” lúc này Bảo Bảo thật sự hồ đồ rồi.

“Ta vẫn quen mình là Thần Hoàng hơn.” Dạ Tàn Nguyệt lại định kéo quần áo Phong Linh ra. Bảo Bảo nóng nảy, nhảy lên giường bảo vệ mẹ nó, “Ngài không thể làm chuyện cầm thú, muốn ức hiếp nương ta, ngài liền.........” Bảo Bảo nhắm mắt khoanh tay, “Ngài liền bước qua xác của ta đi.”

“Ức hiếp nương ngươi?” Dạ Tàn Nguyệt hay chính là Thần Hoàng, co quắp mặt mấy cái, đưa tay nắm cổ áo Bảo Bảo, nhấc nó lên, “Ngươi nhìn bộ dáng nương ngươi bây giờ thử xem, ai muốn ức hiếp?”

Bảo Bảo sửng sờ, nghe lời quay đầu nhìn thử mẹ nó, mặt không khác gì đầu heo, vì bị bẻ hai chiếc răng cửa mà môi sưng lên như lạp xưởng. Đừng nói thái tử đã quen được mỹ nhân hầu hạ, ngay cả con trai nó đây cũng không.........

Được rồi, không có gì phải lo.

“Vậy ngài cởi quần áo nương ta làm gì?”

“Giúp nàng vận công chữa thương, trừ máu bầm trong cơ thể.” Thần Hoàng nói xong, cũng cởi quần áo của mình ra, thấy vẻ mặt Bảo Bảo giống như nuốt phải trứng đà điểu, nói, “Đi giữ cửa, không thể để cho bất cứ kẻ nào đến gần đây.”

Bảo Bảo nuốt một ngụm nước bọt, “Dạ” một tiếng, nhảy xuống giường, không yên tâm ngoái đầu nhìn một cái, đi chậm rì rì ra, nhấc cái ghế ngồi ngoài đó làm thần giữ cửa.

Thần Hoàng đỡ Phong Linh dậy, một tay giữ vững thân thể nàng, tay kia dán lên lưng nàng, nhắm hai mắt lại. Không lâu sau, một luồng khói xanh bốc lên từ chỗ tay hắn đặt trên lưng nàng.

Nửa canh giờ sau.

Thần Hoàng mặc quần áo tử tế lại, đỡ Phong Linh nằm xuống, kéo chăn lên, xoay người đến bên cửa, thấy Bảo Bảo chống tay trên khung cửa đỡ đầu ngủ gà ngủ gật, hắn cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nó, “Xong rồi.”

“Dạ? Xong rồi? Nương cháu không sao chứ?” Bảo Bảo nhảy dựng lên, chạy tới giường nhìn, “Oa! Oa oa oa! Thần Hoàng thúc thúc, ngài thật lợi hại! Mặt nương hết sưng rồi! Máu ứ đọng trên người cũng mất hết!”

“Nếu không lợi hại, làm sao làm cha ngươi?” Dạ Tàn Nguyệt cười cười.

Bảo Bảo ngẩn ra, nghi ngờ quay đầu lại, “Cha?”

Thần Hoàng lười biếng ngồi tựa vào đầu giường, nói, “Ta muốn cuới nàng, dĩ nhiên sẽ thành cha ngươi rồi.”

Bảo Bảo nhíu đôi mày nhỏ, nói thật, ai là cha nó cũng chẳng sao, nó chỉ cần mẹ là đủ rồi. Nhưng hiện tại Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng tranh nhau làm cha nó, mà còn đều là những người không dễ chọc, phiền phức lớn rồi!

Bảo Bảo đồng tình nhìn Phong Tam Nương, lắc đầu một cái, lòng thầm nghĩ, ‘Nương, ngài tự cầu nhiều phúc đi!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.