Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 120: Chương 120: Đánh nhau là thích hợp nhất




Lão đại ria mép nhìn lâu la xung quanh rồi nói: “Ta có được không?”.

Mọi người đồng thời hô, “Được”.

Hắn ta liền gãi đầu, cười cười. “Vậy thì ta sẽ hi sinh vì giới trộm cướp”.

Phong Linh gật đầu: “Như vậy mới đúng chứ! Về sau ngươi phải nghe theo sự chỉ huy của ta!”

Lão đại ria mép vỗ ngực một cái nói, “Không thành vấn đề! Chỉ lần ngươi nói còn chúng ta sẽ làm!!”.

Phong Linh được bang trộm cướp này coi như là khách quý, được đưa vào trong phòng khách. Sau khi được chiêu đãi cơm và thức ăn ngon, cô lại lừa gạt để hỏi thăm tình huống của cái Huyền Phong lão yêu gì đó.

Thì ra là, trong sa mạc này, phía đông là địa bàn của Hắc Hổ Phách Vương, còn phía tây là địa bàn của Huyền Phong lão yêu. Nhưng hai nhóm cướp này thường vì một chút chuyện mà đánh nhau, qua nhiều lần như thế đã tích oán. Vài ngày trước, Hắc Hổ nghe tin Huyền Phong bắt được quan binh, lấy được rất nhiều đồ nên thấy ghen tỵ.

Sau khi lấy được tin tức mình muốn, Phong Linh bắt đầu tập hợp những người nòng cốt trong nhóm cướp, cùng bàn xem tấn công như thế nào.

Nơi ở của Huyền Phong cũng giống như tòa nhành cũ này, bốn phía đều là những bức tường cao, dễ thủ mà khó công. Cố gắng tấn công sẽ không được, muốn tấn công vào thì phải dùng trí.

Phong Linh suy nghĩ một chút, ngoắc ngoắc tay gọi mọi người đưa lỗ tai lại đây, nói. “Chúng ta sẽ phải nghĩ một cách để xâm nhập vào trong địa bàn của bọn họ!”.

“Phương pháp gì?”.

“Hừ hừ”. Phong Linh cười một tiếng, bỏ mái tóc dài ra, đá lông nheo với bọn họ làm mấy tên ở đó chảy nước miếng.

“Cải trang!”.

“Cải trang?”.

“Đúng vậy”. Phong Linh nói chắc chắn, “Nếu như là một đội buôn bình thường đi qua, trộm cướp đều đoạt xong đồ sẽ bỏ chạy, nhưng trong đội buôn ấy có nữ nhân thì sẽ khác......”.

Hắc Hổ đột nhiên đập bàn. “Ý kiến này rất hay, lão yêu quái đó rất giống ta, thấy nữ nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua! Lúc đó lão yêu quái để chúng ta vào thành! Ha ha.....”.

“Đúng, đúng, đúng!”. Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thành.

Việc này không thể chậm trễ được nên Hắc Hổ lập tức tập hợp anh em , cầm cục than vẽ từng người từng người lên ván gỗ, bắt đầu chia các vai. “Ngươi là người đánh xe, ngươi là hộ vệ, ngươi là.....”.

Hễ ai có thân hình cường tráng đều cải trang thành nữ nhân, nhỏ gầy thì được phân làm đánh xe và thị vệ.

Phong Linh ngồi ở nơi có bóng râm, ăn dưa Cáp Mật, nhìn mấy tên cướp rồi lại nhìn tấm gỗ, rồi ngồi tính toán nhân vật.

“Ngươi xem, ngươi có giống hộ vệ hay không? Anh minh thần võ đâu?”.

“Còn ngươi à, cho dù là hộ vệ cũng chỉ là người trông nom”.

Rồi nàng nhìn về phía những “nữ nhân” kia, Phong Linh lắc đầu một cái, lại gần. “Mọi người đến đây để phân vai lại nào”.

Phong Linh tập hợp đám người này lại, tự mình dạy họ cách đi bộ của nữ nhân, khi gặp người xấu thì phải thét lên như thế nào.

Rất nhanh sau đó, một đội ngũ hộ tống kỹ nghệ đã được lập ra. Hắc Hổ sai người phát những nữ trang đã cướp được ngày trước cho mọi người. Cũng giấu đồ cướp được trên lưng lạc đà, giấu nhiều vũ khí, sau khi chuẩn bị thỏa đáng thì xuất phát. Phong Linh cải trang thành nha hoàn xen lẫn vào những nữ nhân cao lớn, vừa gầy nhưng không tầm thường chút nào.

Đi vào trong sa mạc, bọn họ rất nhanh đã tiến vào địa bàn của Huyền Phong, sau đó giả vờ đi chậm. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, một nhóm cướp nhảy ra....

Bị những con sói hàng năm không được ăn thịt áp tải vào thành, bọn người Hắc Hổ đều cúi thấp, Phong Linh phóng mắt tìm kiếm khắp nơi. So với địa bàn của Hắc Hổ thì nơi này thâm trầm hơn, kinh khủng hơn, chỗ này mới giống là địa bàn của cướp.

“Ha ha, các anh em đến đây xem, hôm nay chúng ta thu hoạch không nhỏ đâu”.

“A, mấy nữ nhân này thật là…. to con”.

Bị vây giữa những con sói khát thịt này, Phong Linh giấu mình giữa mọi người.

“Lão đại đến, lão đại đến”.

Sau một tiếng hô to, đám người đều tách thành hai bên tránh ra. Nhìn này, cách quản lý nghiêm minh, nghiêm chỉnh hơn so với bên Hắc Hổ nhiều lắm. Phong Linh tò mò thò đầu ra, đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi ủng da màu đen, bên trên dính chụt bụi bẩn. Ánh mắt của nàng đi lên, đi lên nữa, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi. Nàng nháy nháy mắt, đây chính là Huyền Phong lão yêu sao? Trẻ quá~.

Quả đúng là ngôi sao của giới trộm cướp!

Huyền Phong thong thả đến trước một đống “nữ nhân”, nhìn bên trái một chút, rồi lại nhìn bên phải một chút, đột nhiên hắn ta cười như côn đồ, duỗi tay ra bắt được Phong Linh. “Ta chọn nàng này”.

Phong Linh hít sâu một hơi, mắt người này kiểu gì vậy, bắt một phát được chính phẩm luôn!

“Còn những người này lão đại thưởng cho các ngươi!”. Nhị Đương gia hô lên, những người còn lại vây vào: “Thật tốt quá, tôi chọn người này, tôi chọn…..”.

Trong lúc mọi người đang tranh đoạt, Hắc Hổ không nhẫn nại được nữa, rút đao ra, hét lớn một tiếng: “Các anh em, xông lên!”.

“Được!”.

“Là Hắc Hổ Phách Vương!”.

Cả hai bên đều giơ đau lên, xông vào đánh nhau. Phong Linh cúi đầu thở dài, cái gì mà dụ địch xâm nhập, rồi còn cả gậy ông đập lưng ông, tất cả những kế sách này đều không áp dụng, chỉ có đánh nhau mới thích hợp nhất với bọn họ.

Huyền Phong cười nhạt một tiếng, ném Phong Linh cho một tên thủ hạ: “Trông nàng ấy!”. Nói xong hắn ta cũng rút đao bên hông ra, xách đao đi lên, chọn đánh với Hắc Hổ.

Hai nhóm cướp xông vào chém giết nhau. Phong Linh cắn cắn môi, nhân lúc người kia mải quan tâm cuộc chiến, lặng lẽ nhặt một hòn đá trên đất, đập vào đầu hắn. Đối phương “a” một tiếng, ngã lăn ra đất. Phong Linh vội vàng lấy đao trong tay của hắn ta, chạy vào bên trong.

Bên trong thành là từng gian nhà đá, Phong Linh chạy vào trong một ngôi nhà cao nhất.

“Đáng chết, người ở chỗ nào?”.

Nàng đi vào một gian phòng, cũng không biết bọn họ bị giam ở đâu hay là ở phòng chứa củi. Đột nhiên có hai người đi đến trước mặt nàng, cầm trong tay thanh kiếm sáng loáng, yêu thích không buông tay. “Xem này, đây mới đúng là đồ tốt chứ, đúng là đồ của Vương Gia, nhanh, đưa cho Huyền Phong lão đại xem!”.

“Vương gia?!”.

Phong Linh giật mình vội giấu người phía sau cột đá, đợi bọn hắn đi qua thì chạy vào nơi bọn họ vừa đi ra.

Dạ Vô Hàm! Ngươi chờ, chờ ta đến cứu ngươi!

Tòa thành cũ này cũng không quá lớn, nàng đi lòng vòng thì vào một cái sân nhỏ. Trong sân có một người đang đứng đưa lưng về phía nàng, không thấy được mặt nhưng Phong Linh nhìn bóng dáng này kích động che miệng lại, sợ mình kêu thành tiếng. Nàng cố nén kích động, bước từng bước.

Là hắn! Là hắn! Nàng đã tìm được hắn rồi!

Lúc nàng sắp lại gần thì người nọ quay người lại, bàn tay như gọng kìm siết chặt cổ họng của nàng ――

Ánh mắt đó khi nhìn thấy nàng thì giật mình, kinh hãi: “Tam Nương?!”.

Hắn vội vàng buông tay ra, cẩn thận nhìn rõ nàng, khuôn mặt của hắn hơi tiều tụy nhưng vẫn tuấn mỹ như trước. Hắn giận dữ: “Sao nàng lại đến đây! Không phải ta đã bảo nàng phải sống cho tốt ở Hàm Vương phủ à? Đây là sa mạc, nguy hiểm chết người đó nàng có biết không?! Đáng chết, Dập Tuyên làm cái gì vậy, rõ ràng ta đã dặn đệ ấy phải chăm sóc nàng cho tốt, xem khi ta về ta trừng trị nó thế nào, ta…..”.

Bỗng chốc, hắn ngẩn người.

Phong Linh ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, nước mắt không cầm được mà chảy xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm, không ngừng đánh vào người hắn. “Dạ Vô Hàm, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.