Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 77: Chương 77: Hàm Vương, ngài định làm gì ta




Edit: Naleo

Beta: Ốc Vui Vẻ

Nguyệt Nguyệt rất đẹp, có thể nhìn ra từ việc thị vệ cùng gia đinh cứ thỉnh thoảng “đi ngang qua”.

Dạ Vô Hàm chậm rãi đi tới, đấy cửa bước vào. Trong phòng, Phong Linh đang phiền não đi đi lại lại, nói văng cả nước miếng, thấy hắn tới giống như thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội xông tới, tay níu chặt vạt áo hắn, vẻ mặt đau khổ: “Cứu ta với.”

Hắn hạ mi, vẫn ung dung nhìn nàng. Biết thời cơ đã đến, cũng đến lúc nên ra điều kiện rồi.

“Về sau, còn đi kỹ viện nữa không hả?”

Phong Linh liên tục lắc đầu không ngừng.

“Có nghe lời ta hay không?”

Phong Linh cuống cuồng gật đầu.

Dạ Vô Hàm hài lòng cười một tiếng, sử dụng bộ dáng Phong Linh thường đối đãi với Bảo Bảo, giống như trêu trọc tiểu cẩu, bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng: “Ngoan.”

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn trống lại tầm mắt bén nhọn của Nguyệt Nguyệt, đến khi nhìn lại, nàng kia vẫn giữ bộ dáng mềm mại yếu ớt. Hắn đến gần, mặt không đổi sắc, đứng trước mặt liếc nhìn nàng, cao ngạo đẩy cằm nàng: “Mỹ nhân, dáng dấp đẹp như vậy không bằng làm thị thiếp của Bổn vương đi, được không?”

Phong Linh hít một hơi khí lạnh.

Cảm thấy thân hình nàng ta cứng đờ, đáy mắt có tia tức giận xoẹt qua, Dạ Vô Hàm cười cười. Nhưng trong chớp mắt, thân Nguyệt Nguyệt trở lên mềm như nước, dựa hẳn vào người hắn: “Hàm vương, ngài đang nói đùa sao?”

Sắc Dạ Vô Hàm ngẩn ra, ngay sau đó, nhướng mày, hai tay nắm lấy tay ghế, giam nàng trước người, ánh mắt câu hồn chứa ý cười: “Thế nào, ngươi không muốn?”

“Ba ba”

Phong Linh chợt vỗ tay: “Tốt! Thật là một đoạn nhân duyên tuyệt vời!” Nàng kích động đi tới, một bên nắm tay Nguyệt Nguyệt, tay kia cầm tay Dạ Vô Hàm, rồi đặt tay họ chồng lên nhau: “Chỉ cần thật lòng yêu thương nhau, các người sẽ đánh vỡ gông xiềng của thế tục, tương lai nhất định hạnh phúc mỹ mãn, ân ân ái ái.”

Hai người kia ngây ngẩn cả ngươi, giây tiếp theo giống như bị điện giật hất tay ra, quay mặt nôn khan.

Phong Linh chớp chớp mắt: “Sao thế? Ta nói gì sai sao?”

Dạ Vô Hàm quay đầu lại, cố gắng hít sâu, cười dịu dàng: “Không có.”

Nguyệt Nguyệt phong tình vạn chủng ngước đôi mắt nhiếp hồn người: “Hàm vương, so với ngài thì, ta có hứng thú với Tam nương hơn.”

Mặt Phong Linh xanh mét. Dạ Vô Hàm lại cười tủm tỉm: “Không khí bên ngoài không tệ, ngươi đi ra ngoài dạo vài vòng đi.”

Biết hắn cố ý đuổi mình đi, Phong Linh do dự một chút rồi gật đầu, trước khi đi vẫn không quên dặn dò một câu: “Này, ngươi không thể nổi sắc tâm, bá vương ngạnh thượng cung đâu đấy!”

“Ha ha, không biết được.” Dạ Vô Hàm đưa nàng ra cửa rồi đóng “phanh” một tiếng. Đến khi xoay người lại, sắc mặt hắn trở lên lạnh lùng: “Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tuy nói Phong Linh đi dạo ở bên ngoài, nhưng nàng có chút không yên lòng nên lặng lẽ đi tới ngồi dưới cửa sổ ở sau nhà. Lúc này, Bảo Bảo cầm trong tay một xiên mứt quả không biết ai mua cho, đi tới bên cạnh vỗ vai nương nó khiến Phong Linh bị dọa giật nảy mình.

“Tiểu tử chết toi, con làm ta sợ muốn chết!”

Vẻ mặt Bảo Bảo tràn đầy khinh bỉ: “Nương, nghe nén chuyện người khác mà nương cũng làm sao?”

“Suỵt!” Phong Linh kéo con trai qua, che miệng cậu bé lại: “Nói thêm nữa là nương đút đường hồ lô vào lỗ mũi con đấy!”

Bảo Bảo bất đắc dĩ liếc mắt, nương còn có thể ngây thơ hơn nữa không?

Giọng nói bên trong nghe có vẻ không phải thân thiết lắm, Phong Linh còn kém không đem lỗ tai xuyên qua tường.

Trong phòng, Nguyệt Nguyệt uốn éo đứng lê, thả khăn tay đi tới bên người Dạ Vô Hàm, giọng nói mềm mại: “Hàm vương, ngươi muốn làm gì ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.