Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 167: Chương 167: Hắn không có nguyên tắc




Lãnh Tàng Tâm lại gần, ngồi xuống bên cạnh Bảo Bảo, đảo đảo mắt, “Để ta đoán thử xem, có phải bởi vì...... Chủ nhân muốn thành thân với công chúa Lạc Dao?”

Bảo Bảo liếc Lãnh Tàng Tâm một cái không lên tiếng.

“Ôi, Bảo Bảo ngoan của ta, thật là đáng yêu chết mất!” Lãnh Tàng Tâm ôm Bảo Bảo, hôn tới tấp lên mặt nó. Bảo Bảo vừa né vừa nói, “Dì Tàng Tâm, con đã nói bao nhiêu lần rồi, không được thân thân người ta như vậy!”

Lãnh Tàng Tâm chọc Bảo Bảo đủ rồi, cười nói, “Bảo Bảo, thế giới của người lớn rất phức tạp, nhất là tình cảm, con dù thông minh cũng chỉ là đứa bé, rất khó mà hiểu được.”

Bảo Bảo ảo não nói, “Hắn đã nói muốn thành thân với nương, nhưng nháy mắt liền cưới người khác, còn là hồ ly tinh giỏi giả vờ kia nữa! Không kiên trì, không nguyên tắc, con khinh thường hắn!!”

“Ha ha,” Lãnh Tàng Tâm ôm Bảo Bảo, “Không phải chủ nhân thay lòng, mà cơ bản là do nương con không thích ngài, mặc kệ chủ nhân có cố gắng bao nhiêu, trong mắt nương con cũng không có ngài.”

Bảo Bảo nhướng nhướng chân mày, không lên tiếng.

“Chủ nhân có kiêu ngạo của ngài, cho dù ngài muốn buông tay, cũng sẽ dùng phương thức của riêng mình.”

“Con biết,” Bảo Bảo đứng lên, ngước mắt, “Nhưng vẫn giận hắn!”

Lãnh Tàng Tâm thở dài, lắc đầu một cái, vỗ vỗ vai Bảo Bảo, “Được rồi, được rồi, đừng một mình ở đây hờn dỗi, ta sẽ đau lòng.”

Bảo Bảo cau chặt mày, hình như đã hạ quyết tâm, xoay người chạy vào trong.

Lãnh Tàng Tâm nghĩ nghĩ, lập tức hiểu ý nở nụ cười........

“Nương!” Bảo Bảo vào nhà, kéo tay Phong Linh đang bận rộn sắp xếp.

“Sao?”

“Nương, cho con bạc!” Bảo Bảo xòe tay ra.

Phong Linh cảnh giác nhìn Bảo Bảo, “Muốn bao nhiêu?”

Tiền là bảo bối, dù là mẹ con ruột cũng phải tính rõ ràng, đây chính là gia quy do nàng định ra!

“Thần Hoàng thúc thúc sắp thành thân rồi, con muốn mua quà tặng thúc ấy.”

Phong Linh ngẩn ra, cái cớ này quả thật hợp tình hợp lý, không, phải nói là không chê vào đâu được!

“Nương,” Bảo Bảo chăm chú nhìn Phong Linh, nói tiếp, “Thần Hoàng thúc thúc đã giúp chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ nương không muốn nhân cơ hội này cám ơn người ta sao?”

“À......” Phong Linh từ từ gật đầu một cái, “Con nói đúng!”

“Vậy nương và con cùng nhau đi chọn quà!”

“Ai nha, không được, nhìn quà làm sao người ta biết là do chúng ta tặng, không bằng, trong hôn lễ của thúc ấy, nương hát mấy bài chúc phúc đi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.