Hàm Vương phủ.
Dưới sự gợi ý của Dạ Vô Hàm, Phong Linh lại một lần nữa trở về Vương phủ,
lấy thân phận là Niếp Tố Tố, vương phi trước đây trở về. Hắn cũng hạ
lệnh từ nay về sau không được kẻ nào nhắc đến Phong Tam Nương. Dù sao
thì nàng là thái tử phi được Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, nên kiêng dè thì vẫn phải kiêng dè.
Sau khi đưa Phong Linh trở lại Phỉ Ý hiên thì Dạ Vô Hàm lôi đám người Dạ Dập Tuyên vào trong thư phòng. Bây giờ
có một chút vấn đề khó giải quyết, cần phải mau chóng giải quyết mới
được.
“Tam Nương! Rốt cuộc ngài cũng trở lại, bọn nô tỳ nhớ ngài muốn chết!”. Vấn Xuân và Sơ Hạ vây quanh líu ríu không ngừng.
“Không có các ngươi bên cạnh, lỗ tai của ta cũng buồn muốn chết”. Phong Linh
cười nói, sau khi tắm rửa xong thì nằm trên giường, mắt mở to.
Lúc này, cửa mở.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng ngoài cửa, nàng nở nụ cười, vẫy tay với bé. “Vào đi”.
Hinh Nhi do dự nhưng rồi bé ẫn đi vào, không dám tiến lên chỉ đứng trong phòng cúi đầu, không dám nhìn Phong Linh.
“Làm sao thế, sợ ta sẽ ăn thịt cháu à?”. Phong Linh xuống giường, đi đến trước mặt bé. “Cháu đến tìm Bảo Bảo à?”.
Hinh Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu tử đó còn chưa trở lại đâu, nó còn đang ở trong hoàng cung”. Nàng kéo
Hinh Nhi ngồi vào giường, thauanj tay lấy một ít đồ ăn vặt cho bé, nhìn
khuôn mặt nhỏ bé đỏ rực của bé, nàng không nhịn được véo má Hinh Nhi,
đau đến nỗi làm Hinh Nhi nhíu mày, đôi mắt mở to nhìn nàng.
Nàng nhìn rồi thở dài một cái. “Đứa bé xinh đẹp như vậy, không nói được thì thật đáng tiếc”.
Hinh Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng há mồm. “Cháu……”. Giọng nói của bé dù nhẹ, nếu như không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe thấy, nàng cả
kinh ngồi thẳng người. “Này, cháu vừa nói sao? Cháu có thể nói chuyện
à?”.
Hinh Nhi suy nghĩ rồi gật đầu. “Có thể………..”.
“Oh,
thật sự có thể nói chuyện rồi!”. Phong Linh hưng phấn ôm lấy nàng hôn
“chụt chụt chụt” vài cái. “Mau nói cho ta biết ai đã chữa cho cháu?”.
“Là Bảo ca ca mời thần y”. Lúc nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Hinh Nhi lộ vẻ “sùng bái”. “Bảo ca ca rất lợi hại, là Võ Lâm Minh chủ
đó”.
Phong Linh hiểu ra, mấy ngày nàng và Dạ Vô Hàm đi Tây Vực,
Vương phủ thành nơi tiếp đãi võ lâm đại hội, sau đó nó tìm được thần y.
“Cha cháu mà biết nhất định sẽ rất vui! Đi, chúng ta đi nói cho hắn biết!”.
“Không…..”. Hinh Nhi kéo tay nàng, lắc đầu, nhỏ giọng nói. “Nương sẽ mất hứng”.
Phong Linh ngẩn người, nàng siết chặt mày. “Hinh Nhi, vì sao nương cháu không cho cháu nói chuyện?”.
……………
Bên ngoài, Vấn Xuân và Sơ Hạ đang chỉ huy hạ nhân quét dọn sân chuyển này
nọ, Dạ Vô Hàm đã mệnh cho quản gia tân trang lại Phỉ Ý hiên, nói là
Vương phi hồi phủ nên phải tân trang lại. Đúng lúc đang vội vàng thì
Châu Châu và Tiểu Đào đến. “Vấn Xuân tỷ tỷ, Hinh Nhi có ở đây không? Phu nhân chúng ta muốn đến gặp quận chúa”.
Mấy ngày nay, Tiểu Đào
thu liễm rất nhiều, vừa thấy Vấn Xuân và Sơ Hạ thì tỷ tỷ dài, tỷ tỷ
ngắn, cái gì gọi là không đánh người khuôn mặt tươi cười , hai người
cũng lười so đo với nàng ta. Lúc này mọi người đều đang bận tối mặt tối
mũi, chỉ vào trong viện. “Vừa rồi còn thấy tiểu Quận chúa chơi ở kia”.
“A, vậy chúng ta vào trước, hai vị tỷ tỷ cứ làm việc”.
Chủ tớ hai người đi vào trong viện, vú nuôi tiến lên hành lễ, hai người mới biết được Hinh Nhi đang trong phòng Phong Tam Nương.
“Ha ha, tiểu Đào, ngươi chờ ở đây, ta đi nhìn một cái, đã lâu không gặp, thuận tiện nói chuyện với Phong Tam Nương”.
“Vâng, phu nhân”.
Đi đến ngoài cửa phòng, vừa muốn gõ cửa thì truyền đén một giọng nói trẻ
con. Châu Châu cả kinh che miệng, trời ạ, đó là giọng nói của Hinh Nhi,
bé con có thể nói rồi! Có thể nói rồi!
Nhưng sự hưng phấn của nàng ta chỉ vài giây, sau đó nàng ta bị đoạn đối thoại kế tiếp đánh vào địa ngục.
Nàng ta lảo đảo đi ra, tiểu Đào chạy tới đón. “Phu nhân, ngài làm sao thế, sắc mặt rất kém, tiểu quận chúa đâu rồi?”.
“Không có gì, ta hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi”.
Sau khi nàng trở lại Lục Ý hiên, nàng ta đóng cửa ở trong phòng run rẩy rót một chén trà, sau đó vội vàng uống. Chuyện ngày hôm đó phát sinh, Hinh
Nhi đã nói hết cho Phong Tam Nương rồi, như vậy thì rất nhanh Dạ Vô Hàm
sẽ biết, sau đó tất cả mọi người sẽ biết!
Nàng thống khổ gục xuống bàn, nước mắt bất lực. Nhất định là ông trời đang trừng phạt nàng.
Làm sao bây giờ, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Đột nhiên, nàng ta đứng lên, hít sâu một hơi, lấy trong ngăn tủ một cái kéo, hai tay run run cầm lấy, nhằm vào ngực của mình………
Nếu như bị hắn chán ghét, oán hận thì nàng tình nguyện chết đi.
Nén những giọt lệ, nàng ta chậm rãi nhắm mắt, cắn răng một cái, đâm mạnh xuống…..
Đột nhiên tay nàng ta bị người bắt được. Châu Châu khiếp sợ mở mắt ra, trước mặt là một nam nhân cao lớn.
“Ngươi ——”. Nàng đang định hét chói tai, người đàn ông kia đã bịt kín miệng
nàng lại, mặt không biểu cảm nói. “Triệu phu nhân, có người sai ta mang
phong thư này cho ngươi, sau khi xem qua ngươi hãy quyết định chết hay
không chết”.
Hắn lấy một phong thư ra từ trong lồng ngực, để trên bàn, sau đó mới nới tay.
Châu Châu quay đầu lại thì phía sau đã không còn bóng người.
Mãi sau nàng ta vẫn không lấy lại được tinh thần, cầm lá thư này lên…….
………..
Thanh Nhạc cung.
Trong viện, một người mặc áo xám tro cung kinh đứng.
“Vương phi trước, Niếp Tố Tố……”.
Thần Hoàng lạnh lùng cười, khuôn mặt đẹp không gì có thể tả tràn đầy sát
khí, hắn rũ mắt. “Trong vòng ba ngày, ta không muốn nghe thấy chuyện của Xích Diễm bang”.
“Thuộc hạ đã hiểu”.
Người mặc áo xám tro lui ra.
Cách đó không xa, Tàng Tâm và Bảo Bảo đứng núp sau bụi hoa, nghe thấy mệnh
lệnh đó, Tàng Tâm nhíu mày. Nàng biết ngay là dã nam nhân kia lại có ý
niệm động vào Phong Tam Nương mà, nên chủ nhân mới hạ sát lệnh! Đáng
chết, cái tên ngu xuẩn đó!
Lúc này có một bạch y nữ tử đi đến. “Nguyệt, huynh ở đây làm gì?”.
Thần Hoàng thấy nàng thì thu hồi lệ khí, mỉm cười. “Phơi nắng”.
Dạ Lạc Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen bao trùm, sắp đổ mưa, ánh mặt trời đâu ra mà phơi?
“Nguyệt, huynh lại đùa rồi”.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm nàng ta, nhỏ giọng hỏi. “Tàng Tâm a di, cái người này là ai?”.
“Nàng là muội muội của chủ nhân”.
“Muội muội? Vậy thì là công chúa rồi?”.
“Đúng vậy, nàng là Lạc Dao công chúa, là dưỡng nữ (= con gái nuôi) mà mẫu phi chủ nhân thu nhận”.
“A? Nói cách khác thì nàng ta không có cùng huyết thống với Thần Hoàng thúc thúc?”.
“Đúng vậy”. Tàng Tâm cúi đầu nhìn hắn, meo mắt. “Cháu hỏi cái này làm gì?”.
“Ha ha, không có việc gì?”. Bảo Bảo nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, càng nhìn
càng thấy chướng mắt. Sau đó lại nhìn thái độ của Thần Hoàng với nàng
ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó dần dần trầm xuống.