Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
Mẹ con Phong Linh đi theo Dạ Vô Hàm vào trong tòa nhà của Tri Phủ. Tất cả mọi người nhanh chóng đều biết Hàm vương – người đẹp trai nhất, ưu nhã nhất đương triều đi tới Ngư Dương thành.
Số lượng nữ nhân đi dạo trên đường không ngừng tăng lên.
Tri Phủ phu nhân tự mình đưa tới cho Phong Linh vài xiêm áo quý giá, chuẩn bị cho Bảo Bảo rất nhiều đồ chơi, bóng gió muốn rò xét ra quan hệ giữa bọn họ và Hàm vương .
Phong Linh lười ứng phó, trực tiếp ném vấn đề đó cho Bảo Bảo đang đi phía sau, còn nàng đang suy nghĩ về một chuyện khác. Rốt cuộc Dạ Dập Tuyên đang giở trò quỷ gì? Người trên tấm bố cáo từ Niếp Tố Tố mập mạp giờ lại biến thành nàng, trước kia hắn đã thử dò xét nàng nên chắc chắn là hắn ta đã biết rồi.
Con bà nó, đúng là trẻ con hoàng gia toàn là hồ ly đầu thai, đứa này so đứa khác còn giảo hoạt hơn. Dạ Dập Tuyên như vậy, Dạ Vô Hàm càng không thể không biết.
Nàng nên làm gì đây?
Phong Linh ảo não ngã xuống giường, suy nghĩ đang bay tận đâu. Đúng lúc này cửa phòng bị đầy ra, Dạ Vô Hàm đi tới. Vừa nhìn hắn, Phong Linh lập tức ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy tươi cười, gọi một tiếng mềm mại: “Hàm vương ~”
Dạ Vô Hàm rùng mình ớn lạnh, liếc nhìn nàng đang cười giả dối: “Ngươi trúng gió hả?”
Khuôn mặt Phong Linh run rẩy, nụ cười trên mặt biến mất nhanh chóng, ngồi xếp bằng trên giường, khó chịu nhìn hắn. Mẹ nó, không thể nói chuyện dịu dàng với hắn được!
Dạ Vô Hàm đi tới, đẩy nàng dịch sang bên cạnh rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười khó lường: “Thật sự là kỳ quái, Tuyên đệ sao có thể biết đường mà dán cáo thị tìm ngươi?”
Phong Linh híp mắt, đề phòng nhìn hắn: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng, ở chỗ ta không thịnh hành cái này.”
Bỗng chốc Dạ Vô Hàm lạnh mặt: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Phong Linh cười một cái mị hoặc, phong tình vạn chủng: “Ta là ai? Đương nhiên ta là bà mai đại danh đỉnh đỉnh của Ngư Dương thành Phong Tam Nương!”
Hắn cười lạnh: “Phong Tam Nương? Ở Ngư Dương thành gọi là Phong Tam Nương, thế còn trước đây? Ngươi là ai?”
Chết tiệt!
Phong linh thầm mắng một câu trong lòng, biết ngay là người này không dễ lừa gạt mà.
Dạ Vô Hàm cười yếu ớt không rõ thâm ý: “Ngươi có biết tại sao hắn lại tìm Niếp Tố Tố không?”
Phong Linh ngẩn ra, thốt lên không chút suy nghĩ: “Tại sao?”
Thật ra nàng vẫn luôn tò mò cái vấn đề này, tại sao Dạ Dập Tuyên lại nói Niếp Tố Tố là vương phi của hắn, mà tại sao sáu năm trước lại không đi tìm nàng?
Dạ Vô Hàm nhướng mày, đưa mặt đến gần nàng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm, Phong Linh tránh xa ra theo bản năng: “Làm gì đấy?”
“Ngươi rất giống một người.” Hắn cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Trái tim “lộp độp” rơi xuống, Phong Linh chê cười: “Trong thiên hạ thiếu gì người trông giống nhau, ta giống ai chứ?”
“Thật sao?” Dạ Vô Hàm mím môi, cười một tiếng: “Nói cũng phải.” Hắn lười biếng ngồi tựa đầu giường, nói không chút để ý: “Hoàng hậu bị bệnh nặng, phải dùng tim của một người để làm thuốc mới khỏi được. Phụ hoàng hạ chỉ, trong chúng ta ai có thể mang được tim người này đến thì sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người đó.”
Mồ hôi lạnh trên trán Phong Linh chảy xuống.
“Tim của người nào?”
Dạ Vô Hàm nhướng nhướng mày, nhìn chòng chọc nàng, môi mỏng khẽ nói: “Niếp Tố Tố”
“Ầm”
Phong Linh ngã lăn xuống giường, tứ chi co giật ing…
Thấy phản ứng của nàng, Dạ Vô Hàm nhếch môi, cười thấu hiểu, khó nén một chút ngoài ý muốn.
Một lúc lâu sau, Phong Linh bò lên, sắc mặt trắng như tờ giấy: “Ha ha, thật là buồn cười, sẽ có người tin điều này? Đây không phải là mê tín sao?”
Trên mặt gượng cười nhưng trong lòng kêu khổ thấu trời. Thật xấu số, từ lúc nào mà tim của nàng đáng giá thế này rồi? Không trách được Dạ Dập Tuyên dán cáo thị đầy đường tìm nàng, hóa ra là muốn móc tim của nàng a!
Đột nhiên trên vai có thêm một bàn tay.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt ôn hòa của Dạ Vô Hàm.
“Muốn theo ta trở về Hàm vương phủ không?”