Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 147: Chương 147: Lại gặp sát thủ tiên sinh




“Lạc Dao?”.

“Nguyệt”

Dạ Lạc Dao tiến lên cười nói.

Vậy mà đôi mắt tà ác đang nhìn nàng bây giờ lại tựa như mặc ngọc, ít đi một chút tà khí mà nhiều hơn một chút ôn hòa.

Thần Hoàng như vậy là lần đầu tiên Phong Linh được thấy.

Hình ảnh hai người đứng bên nhau, chỉ có một chữ, đẹp! Nam nhâ tà mị câu hồn nữ nhân thanh tân thoát tục. Với ánh mắt bà mối chuyên nghiệp của Phong Linh thì hai người này là trời sinh một đôi! Nếu ai thất đức ngăn ở giữa hai người này thì phải dùng nước miếng để dìm chết.

“Làm sao muội lại đến đây?”.

“Là muội bảo A Tinh dẫn muội đến”.

Thần Hoàng nhíu mày không vui, Dạ Lạc Dao khoác cánh tay hắn. “Nguyệt, huynh tức giận à? Bởi vì muội không nghe lời huynh, bảo A Tinh dẫn muội đến đây?”.

“Không”. Ánh mắt Thần Hoàng lướt qua nàng, nhìn nữ nhân đứng trợn tròn hai mắt ở đằng sau.

Dạ Lạc Dao rũ hai mắt xuống, tiến sát vào ngực hắn, nhỏ nhẹ hỏi. “Nữ nhân này chính là người huynh muốn cưới?”.

Thần Hoàng thu hồi ánh mắt, đáp một tiếng. “Ừ”.

Phong Linh nhìn thấy động tác thân mật của hai người thì kinh ngạc, đây là tình yêu huynh muội cấm kỵ!!! Ôi mẹ nó, đúng là tin nóng! Thì ra Thần Hoàng nói không sai, khẩu vị của hắn đúng là rất nặng, ngay cả muội muội cũng không bỏ qua?! Phong Linh thầm mắng trong lòng, Cầm thú!

Đôi mắt Dạ Lạc Dao đã dâng lên một tầng sương mù, nàng ta hít sâu một hơi, ngước đầu lên nhìn hắn cười một tiếng. “Muội biết rồi”.

Sau đó nàng ta xoay người lại đi về phía Phong Linh. Thần Hoàng nhíu mày, sau đó cũng đi theo.

Phong Linh lui về phía sau theo bản năng, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ bởi vì đầu óc nàng thông minh phát hiện ra bí mật của bọn họ cho nên bọn họ muốn giết người diệt khẩu?

Nàng cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, vội vàng che lỗ tai, nhắm mắt lại, kêu lớn. “Các ngươi đừng tới đây! Ta không nhìn thấy gì cả! Ta không nghe thấy gì cả! Ta cũng không biết rõ mối quan hệ mờ ám của các ngươi!”.

Thần Hoàng nhướn mày, cấu tạo đầu óc của nữ nhân này vĩnh viễn không thể giống người bình thường được.

Hắn đi tới, kéo tay nàng. “Phong Tam Nương, nàng nhất định phải làm cho tất cả mọi người nhìn ra rằng nàng ngốc à?”.

“Cái gì?”. Nghe lời này, Phong Linh không vui lại bày ra tạo hình kinh điển của nàng, một tay chống nạnh một tay chọt chọt người hắn. “Này, có phải là ngươi ghen tỵ ta thông minh tài trí nên mới nói ta khờ không? Bây giờ thì tốt rồi, giống thái tử điện hạ ngài, tiếng ngu lan cả thiên hạ”.

Dạ Lạc Dao nhìn hai người không hề kiêng kị mà cãi nhau như vợ chồng son thì cau mày, sau đó trên mặt lại khôi phục điềm tĩnh dịu dàng. Nàng ta nhẹ nhàng kéo tay Phong Linh, mỉm cười thanh nhã quả thật làm cho người ta tâm cũng mềm lại.

“Tam Nương, vừa rồi thật xin lỗi, ta dọa đến tỷ rồi”.

Phong Linh sợ run lên, sau đó lắc đầu một cái. “Không có việc gì, ta không hề bị hù, chỉ là tỉnh dậy thì trên bàn có rắn, trên chăn cũng có rắn sau đó cả một toàn viện toàn rắn mà thôi”.

“Nhất định là trận mưa hôm qua đã xóa hết phấn đuổi rắn rồi”. Dạ Lạc Dao nói xong, quay đầu lại oán trách Thần Hoàng. “Nguyệt, tại sao huynh lại để một mình Tam Nương ở đây? Còn nữa, cỏ đuổi rắn đâu, sao huynh không đưa cho nàng phòng thân?”.

Cỏ đuổi rắn?

Phong Linh bừng tỉnh hiểu ra, nhìn chằm chằm Thần Hoàng. “Chậc chậc chậc, ngươi thật xấu, ta đã nói rồi sao rắn lại không cắn ngươi thì ra ngươi còn dấu đồ tốt như vậy”. Nàng xông đến sờ soạng trên người hắn. “Ngươi dấu đồ ở chỗ nào? Còn không? Mau đưa ra đây”.

Chỉ cần có cái đó là nàng có thể chạy ra khỏi nơi này rồi! Phong Linh càng nghĩ càng hưng phấn, ra tay càng nhanh =]]z

“Ta không có, không có! Dù ta có ta cũng không đưa nàng!”.

“Ngươi chính là người xấu!”.

Dạ Lạc Dao kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thần Hoàng nhưng lộ rõ vẻ cưng chiều. Lòng của nàng ta như bị cái gì đập vào, nghe từng tiếng vỡ vụn.

Thì ra là nàng ta nghe được những chuyện kia đều là thật! Mấy ngày nay lúc hắn và nàng không ở cùng nhau thì hắn đã thích nữ nhân khác!

Phong Linh vẫn còn giở trò nhưng Thần Hoàng biến sắc vội vàng đẩy nàng ra, đến bên cạnh Dạ Lạc Dao. “Lạc Dao, muội cảm thấy không thoải mái ở đâu? Nói cho huynh biết?”.

Sắc mặt Dạ Lạc Dao tái nhợt, thân mình hơi lay động. Nàng ta che ngực lắc đầu một cái, cười một tiếng. “Không có việc gì, huynh biết mà, chỉ do bệnh của muội thôi”.

Hắn ôm hông nàng để nàng dựa vào người hắn, khuôn mặt lộ vẻ tức giận. “Lúc đưa muội đến nơi của thần y ta đã bảo muội phải chữa bệnh thật tốt, sao lại cứng đầu cứng cổ xuống núi chứ?”.

Bàn tay nhỏ bé của nàng ta kéo lấy vạt áo của hắn. “Thật xin lỗi, Nguyệt, huynh đừng giận muội được không? Muội chỉ muốn….. gặp huynh”.

Phong Linh đứng một bên, vào trong nhà cũng không được, chạy trốn cũng không xong, đứng một chỗ rất kỳ cục. Nàng nở một nụ cười xảo trá, tiến tới. “Xin lỗi đã quấy rầy hai vị nói chuyện tình cảm. Nhưng mà Dạ Tàn Nguyệt, ngươi xem muội muội ngươi không khỏe mau đưa nàng đi tìm đại phu đi thôi”.

Thần Hoàng lườm nàng một cái, “Thì sao, nàng muốn nhân cơ hội này chạy đi à?”.

Nụ cười trên mặt Phong Linh cứng đờ, trợn mắt. “Cả núi đều là rắn, ta có thể chạy khỏi bọn nó sao?”.

“Nguyệt”. Dạ Lạc Dao kéo tay áo của hắn. “Muội mệt quá, muốn trở về, huynh đưa muội hồi cung được không?”.

Thần Hoàng nghiêng mắt nhìn qua Phong Linh, ai đó gật đầu thật mạnh, “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm một tù binh có nguyên tắc!”.

“Nàng dám đào thoát thì ta sẽ phế hai chân của nàng!”.

Phong Linh “Chậc chậc chậc” lắc đầu, côn đồ chính là côn đồ, sao mà có thể mong hắn đổi tính chứ? Chod ù có nấu hắn đúc lại thì cũng không được! Nàng không kiên nhẫn phất tay. “Đi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Muốn diễn cảnh tình thâm thì ra gốc xoài mà diễn đừng diễn trước mặt ta lãng phí. Đúng rồi, trước khi đi phải rải cái phấn xua rắn gì đó cho ta”.

Sau đó nàng xoay người chạy vào phòng, đóng cửa lại, lặng lẽ đến bên cạnh cửa sổ nhìn lén ra bên ngoài.

Dạ Lạc Dao không nói gì, chỉ thấy Thần Hoàng nhíu mày nhìn nàng, sau đó móc một bình từ trong ngực ra, cách vài bước lại rải một ít.

Phong Linh hưng phấn. YES! Cái nàng muốn chính là cái này!

Đưa măt nhìn, thấy hai người đã đi, Phong Linh vội vàng lao ra, thận trọng thu thập những bột kia sau đó cười gian ác. “Thật tốt quá, có nó rồi thì ta có thể ra khỏi cái núi rắn chết tiệt này!”

Phong Linh không trì hoãn nữa mà nhét bao phấn đang định đi, lúc nàng mở cửa ra thì nàng kêu một tiếng “Má ơi”, vội vàng lùi lại phía sau.

Ở cửa có một nam tử, đường cong trên gương mặt như được đao khắc, đôi mắt tĩnh mịch, sống mũi thẳng tắp, môi hơi mím, ánh mắt lạnh lẽo. Nếu không phải hắn ta sẽ nháy mắt thì nhìn sao cũng không giống người đang sống.

Người này nhìn rất quen mắt.

“Bốp”. Phong Linh vỗ tay. “Ngươi là….. Sát thủ tiên sinh?!”. Nàng mở to hai mắt, há hốc mồm, không thể tin được. “Trời ơi, sao ngươi biết ta ở chỗ này?!”.

“Ta, đang bảo vệ ngươi”.

Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản rõ ràng, tóm tắt lại như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.