Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 137: Chương 137: Ngươi có bản lĩnh thì tự đến mà cầm




“Dạ Thần?”. Bảo Bảo đọc lại lần nữa, sau đó ngẩng đầu nói. “Tên này quá bình thường rồi”.

Tiếng hít khí liên tiếp vang lên ở dưới, con riêng mà thái tử phi mang đến đúng là không biết trời cao đất dày!

Trong lòng Phong Linh thấy bất mãn, lầm bầm một câu. “Bảo Bảo không dễ nghe à? Hoàng đế lão đầu thật kỳ quái, làm gì mà tùy tiện đổi tên cho người khác chứ?”.

Ai ngờ, khuôn mặt Diêu Ngọc lạnh lẽo, quát lên. “Lớn mật, ngươi dám nói hoàng thượng ban cho cái tên bình thường? Đúng là đứa bé không có lễ phép, ngươi không học qua lễ sổ à? Cũng không biết là nương ngươi dạy ngươi như thế nào?”.

Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt phẫn nộ bắn về phía nàng ta. Đầu tiên là Bảo Bảo, sau đó là Thần Hoàng và Dạ Vô Hàm, tiếp đó lại đến Dạ Dập Tuyên, ngay cả Dạ Mặc Cảnh cũng nghiêng mắt nhìn nàng không tán thành.

“Thật xin lỗi đã quấy rầy”. Phong Linh vô tội giơ tay lên, nháy mắt nói. “Nương nó cũng đứng đây này”.

Dạ Hồng Thiên quay đầu, ánh mắt nhìn Phong Linh làm cho người ta không đoán được tâm tình của ông.

Diêu Ngọc cười lạnh. “Phong Tam Nương, ngươi nhờ vào hoàng ân mới được ban cho vị trí thái tử phi, nhưng mà tại sao ngươi lại không biết điều vậy? Ngay cả đứa bé mà ngươi cũng không biết dạy dỗ, vậy mà còn để bên người thái tử?”.

Phong Linh khoa trương kêu “A” một tiếng, sau đó cười nói. “Không biết hoàng hậu đã nghe qua câu ‘đồng ngôn vô kị’ chưa, nhưng nếu như cả một đứa bé năm tuổi cũng phải ra vẻ già dặn như một người lớn, nói những lời nịnh hót, hoàng hậu nương nương có cảm thấy như vậy rất đáng sợ không? Tam Nương không có bản lĩnh, không thể dạy ra đứa bé như vậy được”.

“Dù là đứa bé thì cũng phải biết quy củ, đây là hoàng cung không phải là vương phủ nào đó mà ngươi có thể tùy tiện được”.

Dạ Vô Hàm nghiêng mắt nhìn một cái, trong mắt là sự tức giận.

“Vậy ý của hoàng hậu là muốn con trai thần thiếp phải ăn ở hai lòng sao? Xin lỗi, con thần thiếp không học được điều đó, nếu như hoàng hậu vì vậy mà giáng tội thì thần thiếp làm nương chỉ có thể thay hắn chịu tội thôi”.

“Hừ, Phong Tam Nương, ngươi cho rằng bổn cung sẽ không giáng tội sao?”.

“Thần thiếp đương nhiên biết là ngài có thể rồi, ngài là hoàng hậu, dưới một người trên vạn vạn người, có chuyện gì mà ngài không làm được đây?”.

“Càn rỡ!”.

“Ôi chao, thật là oan uổng quá, trước mặt vương công đại thần thế này, Tam Nương làm sao dám càn rỡ được”.

Các đại thần đều sợ ngây người, ngay cả mấy vị Vương gia cũng chưa dám chống đối hoàng hậu trước mặt mọi người như vậy, vậy mà người này lại dám làm!

Không thể phủ nhận là xem cái này còn đặc sắc hơn ca múa nhiều lắm.

Thần Hoàng đứng bên cạnh, không có ý định muốn giúp nàng. Ánh mắt hắn nhìn Phong Linh lại tỏ rất rõ, nữ nhân này là người hắn bảo vệ, là người mà hắn muốn cưng chiều. Đừng nói là khiêu chiến với Hoàng hậu, cho dù đắc tội với nàng ta thì hắn cũng bảo vệ nàng.

Dạ Dập Tuyên cố nén cười, giơ ngón tay cái với Phong Linh. Phong Tam Nương đúng là Phong Tam Nương, công phu miệng lưỡi không thua kém người nào.

Dạ Vô Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, nàng không nói cho sảng khoái thì sẽ không xong.

Diêu Ngọc bị Phong Linh nói, nhất thời á khẩu không nói gì được, sai là tại nàng không nên bám vào một lỗi nhỏ của một đứa bé.

“Ngươi ――”

Bảo Bảo vui mừng cười một tiếng, nương nó luôn nhanh mồm nhanh miệng, có thể phát huy từ Ngư Dương thành vào trong Hoàng cung, điều này chứng tỏ thực lực của nương nó.

Dạ Hoằng Thiên liếc mắt nhìn hai người, không để ý nói. “Được rồi, hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, trẫm không muốn trách phạt bất cứ ai cả”.

Nhận được lời cảnh cáo của hắn, Diêu Ngọc miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng càng hận mẹ con nhà Phong Tam Nương. Hai mẹ con nhà này sinh ra chính là để đối đầu với nàng!

Phong Linh thì vui mừng, trận PK đầu tiên, 1:0.

Thần Hoàng dắt tay của nàng ngồi vào vị trí đầu tiên ở bên phải, đối diện là bàn của Dạ Mặc Cảnh, chéo một chút là Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên.

Vì muốn hòa hoãn không khí căng thẳng, Dạ Mặc Cảnh vẫy tay bảo âm nhạc vang lên, mấy vũ cơ như thần tiên, dáng vẻ thướt tha mềm mại nhảy trong điện.

Dạ Hoằng Thiên rất thích Bảo Bảo, thỉnh thoảng lại còn hỏi xem nó muốn ăn cái gì. Diêu Ngọc ngồi cạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Linh, nàng biết, không bao lâu nữa nàng sẽ được nhìn nàng ta khóc!

Thần Hoàng thì ngồi mà giống như người không xương, dán vào trên người Phong Linh, “Này, ta muốn ăn nho”.

Phong Linh thấy sắc mặt Dạ Vô Hàm khó coi thì đẩy hắn. “Ngươi không có tay à?”.

“Nhưng mà ta muốn nàng đút cho ta ăn”.

“Ngươi có ăn vỏ nho không?”.

“Ha ha, nàng sẽ bóc cho ta sao?”.

“............”.

Phong Linh thua hắn, nàng nhìn thấy sắc mặt Dạ Vô Hàm càng ngày càng đen, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát được, nàng gấp gáp, nhìn nam nhân đang lười biếng tựa trên vai nàng. “Ngươi đã đủ chưa, ta đến cùng ngươi là đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn như vậy thì ta thật sự sẽ rời đi đó!”.

Hắn không hề động đậy, nhưng mà khóe môi giương lên, không ai nhìn rõ vẻ mặt của hắn. “Nàng đến đây vì theo ta hay là đến để gặp Dạ Vô Hàm?”.

Phong Linh nhíu mi. “Đây là chuyện của ta, ta không nhất thiết phải nói cho ngươi”.

“Ha ha”. Đột nhiên hắn cười, một nụ cười mê mị lãnh khốc. “Hắn đang ngồi đối diện nhìn chúng ta, nàng đoán xem nếu như lúc này ta hôn nàng thì hắn sẽ làm gì?”.

“Ngươi.........”. Phong Linh trợn to hai mắt, không thể tin được mở miệng. “Ngươi điên rồi à?”.

“Không sai, ta điên rồi! Bởi vì nàng mà ta nổi điên!”. Hắn chợt ngẩng đầu, nắm lấy cằm nàng, hôn lên.

Dạ Vô Hàm ở đối diện đột nhiên đứng lên, nháy mắt có một sự tức giận bạo phát, hắn xông qua vũ cơ, trực tiếp chạy đến trước mặt Dạ Vô Hàm tung một quyền lên mặt Thần Hoàng.

Thần Hoàng không tránh, cũng không muốn tránh, cứ vậy mà hắn bị đánh.

“A!!!!”. Vũ Cơ thét lên, chạy toán loạn.

Thần Hoàng nghiêng đầu, dùng ngón tay lau vệt máu ở khóe miệng, ngẩng đầu lên, trong con mắt lóe lên một loại dục vọng tàn bạo của dã thú. Gương mặt hoàn mỹ nở một nụ cười lười biếng nhưng cũng rất nguy hiểm. Hắn đứng lên nhìn thẳng vào Dạ Vô Hàm. Một sự địch ý nổi lên giữa hai người.

Gương mặt ưu nhã như ngọc của Dạ Vô Hàm cũng đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Hắn khát máu, hắn điên cuồng, hắn vô tình.

Phong Linh bị dọa sợ hãi, nàng vội vàng ngăn ở giữa hai người. “Ai cũng không được động thủ”.

Dạ Dập Tuyên xông lại, kéo Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, huynh bình tĩnh một chút”.

Dạ Mặc Cảnh mắt lạnh nhìn ba huynh đệ, khóe miệng kéo lên vì hưng phấn nhìn kịch hay trước mặt. Nhưng mà, nhìn Dạ Tàn Nguyệt thế nào cũng không giống kẻ ngu, ánh mắt kia quá mức tỉnh táo, quá mức tàn nhẫn....... Hình như, hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Diêu Ngọc ngồi đó cũng cười, vậy mới đúng chứ, đây mới là điều mà nàng muốn nhìn thấy nhất.

Dạ Hoằng Thiên giận tái mặt, quát lên. “Các con có còn đặt trẫm trong mắt không?”.

Dạ Vô Hàm nổi giận, hắn không nghe thấy phụ hoàng khiển trách mà một tay hắn nắm lấy áo Thần Hoàng, hạ thấp giọng, nói gằn từng chữ đầy sát ý. “Ta mặc kệ ngươi có mưu đồ bí mật gì, cũng không quan tâm xem ngươi có phải giả ngu giả dại không. Nhưng đừng có đem mưu kế của ngươi đặt trên người ta, cũng không cho ngươi động vào Phong Tam Nương, nếu không ta sẽ khiến ngươi mất đi tất cả! Bao gồm......”. Hắn lại kề mặt sát hơn, gằn từng chữ. “Ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ngươi!”.

Thần Hoàng cười, cười đẹp hơn. “Ngươi có bản lĩnh thì tự đến mà cầm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.