Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 50: Chương 50: Người có thể khiến ta cuối đầu chỉ có nương




Edit: Naleo

“A…” Tiêm vũ hét lên thảm thiết.

Vào lúc nguy kịch này, một đạo bóng người màu tím phi tới với tốc độ sét đánh, đỡ lấy cái bụng sắp chạm đất của Tiêm Vũ.

Tiêm Vũ sợ tới sắc mặt tái nhợt, sau khi thấy người vừa cứu mình thì “Oa” một tiếng khóc lên: “Vương gia… Vương gia…”

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Ham căng thẳng, đỡ nàng ta đứng vững, từ từ xoay người, con mắt nhìn chòng chọc Bảo Bảo: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Bảo Bảo mặt không đỏ, thở không gấp, nhấc đầu nhìn hắn: “Chính là do nàng đần, đi bộ mà cũng có thể bị ngã, nương bảo, người như vậy là não teo, muốn trách chỉ có thể trách sức hút của trái đất.”

Mặc dù nghe không hiểu cái gì là sức hút của trái đất, nhưng nhìn nó còn nhỏ tuổi, làm việc sai suýt chút tạo thành sai lầm lớn vậy mà không biết hối cải, còn mở miệng ngậm miệng “Nương bảo”! Dạ Vô Hàm càng tức giận, hắn buông Tiêm Vũ ra, từ từ tiến lại phía Bảo Bảo, A Hoàng nhạy bén nhận ra bầu không khí khẩn trương, nhìn chủ nhân rồi lại quay sang nhìn tiểu bằng hữu, gấp đến độ đi vòng quanh.

“Nói xin lỗi.” Hắn lạnh giọng nói.

“Với ai?” Bảo Bảo biết rõ còn hỏi, chỉ chỉ Tiêm Vũ “Với nàng ta?” Ngay sau đó cợt nhả cười một tiếng: “Trên đời này, người có thể khiến ta cúi đầu chỉ có nương, ngoài nương ta ra ai cũng đừng mơ tưởng!”

Thái độ phách nối của Bảo Bảo một lần nữa chọc giận Dạ Vô Hàm, hắn tiến lên, thân hình cao lớn che khuất người cậu bé: “Bổn vương không thích lặp lại lần thứ hai.”

Bảo Bảo nheo mắt cười to, khí thế không thua hắn: “Rất tốt, ta cũng thế.”

Đang lúc mọi người lo lắng đến toát mồ hôi cho tiểu tử này thì chỉ nghe thấy “Chát” một tiếng, Dạ Vô Hàm đã tát một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo

Gương mặt nhỏ nhắn Bảo Bảo sưng hồng lên, đầu nó nghiêng một bên, Bảo Bảo chậm rãi quay mặt lại, dùng ánh mắt lạnh lùng hơn cả hắn nhìn lại. Còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt vẫn kiên cường khiến người khác đau lòng, Vấn Xuân cùng Sơ Hạ đều quỳ xuống cầu xin: “Vương gia, Bảo Bảo vẫn còn là con nít, mong Vương gia thứ tội!”

“Nếu Vương gia còn muốn phạt thì phạt chúng nô tỳ là được!”

“Xin Vương gia bớt giận!” Nha hoàn gia đinh bên dưới đồng loạt quỳ xuống.

“Uông uông uông…” Ngay cả A Hoàng cũng tức giận, nó canh giữ bên cạnh Bảo Bảo, lần đầu tiên nhe răng với Dạ Vô Hàm

Một cái tát kia khiến Dạ Vô Hàm cũng ngây ngẩn cả người. Hắn không phải nam nhân không độ lượng, càng không kém cỏi đến mức phải động thủ với một đứa bé, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phản nghịch không phục tùng của cậu bé thế nhưng sinh ra ý muốn muốn nâng quyền uy của mình trong lòng cậu bé. Hắn có thể nhân từ với bất luận kẻ nào, lại không thể không quản giáo Bảo Bảo. Nếu nghiêm túc phân tích nữa, loại cảm giác đó giống như là… phụ thân.

Bảo Bảo không nói lời nào, quay người chạy ngược trở về. Vấn Xuân vừa nhìn liền không yên lòng đuổi theo: “Bảo Bảo, chậm một chút.”

Lúc này, Sơ Hạ mới hướng Dạ Vô Hàm bẩm báo: “Vương gia, Tam Nương mất tích, chúng ta tìm khắp vương phủ nhưng không thấy cho nên Bảo Bảo mới nóng lòng khẩn trương.”

“Cái gì?” Dạ Vô Hàm chấn động, quay đầu lại nhìn chòng chọc nàng: “Mất tích? Nàng ở trong vương phủ làm sao có thể mất tích? Đây là chuyện khi nào?”

Tiêm Vũ đứng sau lưng thấy bộ dáng vội vã như vậy của hắn, trong mắt thoáng qua oán độc, một giây sau liền ngã xuống đất.

“A… Vũ phu nhân!” Nha hoàn cận thân gấp đến kêu to: “Vương gia, không xong, Vũ phu nhân hôn mê!”

Dạ Vô Hàm nhíu chặt mày, mấp máy môi, trong mắt lướt qua sự giãy giụa, sau đó, hắn xoay người đi tới bên Tiêm Vũ: “Đi tìm đại phu!”

“A. Dạ.”

Đại phu kiểm tra xong, nói là động thai, cũng không có gì đáng ngại, chỉ phải điều dưỡng tốt là không sao. Dạ Vô Hàm dặn dò nha hoàn cẩn thận chăm sóc, ngay sau đó nhanh chóng đi đến phòng của Phong Linh và Bảo Bảo. Nhưng đợi hắn chỉ có căn phòng yên tĩnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.