Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 237: Chương 237: Nỗi khổ cuả nam nhân




Thần Hoàng nhẹ nhàng để đầu nàng cạnh thùng, sau đó cởi áo ngoài ra, vén tay áo lên, đẩy chậu nước tê mộc qua, đặt gần ghế dựa, tỉ mỉ gội đầu cho nàng. Tiếp đó, dùng bổ kết rửa sạch thân thể nàng, cẩn thận tránh đi vết thương trên cổ và cổ tay nàng.

Vô tình tay hắn chạm trúng ngực nàng, động tác rõ ràng hơi chậm lại, ngay sau đó, hắn cúi đầu, nhìn dưới thân, lắc đầu bật cười, “Quả nhiên, ngươi chỉ nhận nàng.”

Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Thần Hoàng chợt nhíu mày, thản nhiên nói, “Còn nhìn nữa, để lại con ngươi cho ta!”

“Phanh!” cửa sổ lập tức được đóng.

Lần tắm này rất lâu, rất cẩn thận, nghiêm túc, cũng rất giày vò. Xong xuôi, Thần Hoàng ôm Phong Linh ra, lau khô người nàng, thay áo trong sạch sẽ, bôi thuốc và băng bó lên vết thương cho nàng, sau mới ngồi lên giường thở phào nhẹ nhõm. Hắn lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên phục vụ người khác.

Thần Hoàng sai người dọn dẹp phòng sạch sẽ xong, tự mình đi đến phòng bếp, xem thử đầu bếp đang chuẩn bị gì.

Chẳng mấy chốc, trời đã tối, Thần Hoàng trở về phòng, thấy Phong Linh còn đang ngủ trên giường, hắn cười cười, không đánh thức nàng, mà trực tiếp tự mình cởi sạch sẽ, nằm xuống bên cạnh nàng, cẩn thận chuyển đầu nàng lên tay hắn. Phong Linh lập tức dán sát vào hắn, vùi đầu ngủ trong vai hắn.

Thần Hoàng ngửi thấy mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng, sắp cầm giữ không nổi nữa, bèn cắn răng, khẽ đẩy nàng, “Tam Nương, Tam Nương.”

Phong Linh ngủ rất sâu, không hề có phản ứng.

“Ta biết hiện giờ nàng đang rất yếu, nhưng.....” Giọng hắn càng ngày càng khẩn trương, còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Ta thật sự nhịn rất lâu rồi!”

Phong Linh vẫn ngủ ngon như cũ, không hiểu được chút nào nỗi khổ nam nhân của Thần Hoàng.

Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nói, “Nàng không trả lời, ta sẽ xem như nàng đồng ý!”

Yên lặng.

Thần Hoàng cười, “Ta biết mà!”

Hắn không nói lần hai, nhanh chóng lật người lại cẩn thận không đè nặng nàng, sau đó vội vàng hôn lên môi nàng, tiếp, tay hắn mò lên ngực nàng, vuốt ve, thỏa mãn nói, “Cảm giác thật tốt!”

Có lẽ nhịn quá lâu rất khổ, hắn không chuẩn bị nhiều đã trực tiếp vọt vào, “Tam Nương, không đau lắm đâu~~” nói xong, hắn trầm người xuống, lập tức thoải mái kêu một tiếng, “Trời ạ,”

Phong Linh bất giác cau mày, hình như có chuyện kỳ quái gì đang xảy ra......

Thần Hoàng mặc dù rất muốn ‘mưa to gió lớn’ ‘củi khô bốc lửa’, nhưng hiện tại Phong Linh đang yếu, chỉ có thể nén xúc động, cố gắng dịu dàng hết sức.

“Ưmh.....” Phong Linh vô thức rên nhẹ một tiếng, lúc này, Thần Hoàng không kiềm nổi nữa, hắn ôm chặt nàng, kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, “Tam Nương, ráng chút nữa~”

Tốc độ đột nhiên tăng vọt, rốt cuộc xong......

“Hô.....” Hắn thở ra một hơi, lật người lại, ôm nàng vào lòng, hôn má nàng một cái, “Đúng là nàng rồi!”

Đúng là nữ nhân khiến hắn điên cuồng, yêu thích không thôi, khiến hắn mê muội đến mức không thể kiềm chế.

Thần Hoàng đứng dậy, lấy một chiếc khăn lụa sạch tới, lau người cho nàng. Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, tà ác cười nói, “Hình như Bảo Bảo rất cô đơn, bằng không, chúng ta cho nó thêm một đệ đệ hoặc muội muội nữa đi, nàng thấy sao?”

Phong Linh còn đang ngủ, hoàn toàn không biết có một người đang tự biên tự diễn.

“Nàng không nói lời nào, ta sẽ xem như nàng đồng ý!”

Lại là một hồi yên lặng.

“Được, vậy ta tới!” Thần Hoàng vui vẻ bò lại lên người nàng, tiếp tục đêm xuân, cảnh xuân vô hạn.... ....

Trời sáng rõ. Phong Linh đã ngủ gần một ngày đêm, rốt cuộc có sức mở mắt, vửa mở mắt nàng liền thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại của hắn.

“Dạ Tàn Nguyệt?”

“Nương tử, nàng tỉnh rồi!” Thần Hoàng vui vẻ nhìn nàng, mắt sáng rỡ.

Phong Linh thấy hắn trần trụi, lại nhìn mình, thấy bản thân không một mảnh vải, bỗng trợn to hai mắt, kéo chăn đắp lên người, “Ngươi làm gì?”

Thần Hoàng càng nhìn càng yêu, ôm chầm nàng vào lòng, “Ầy, lão phu lão thê rồi, còn ngượng ngùng gì nữa?”

“Ai là lão phu thê với ngươi?” Phong Linh đẩy hắn ra, khó tin hỏi, “Không phải là gươi.......”

Thần Hoàng nhếch môi cười, vỗ vỗ mặt nàng, “Nương tử, nàng phải thông cảm cho tướng công của nàng, ta đã cấm dục quá lâu, tắm cho nàng xong, thật bất hạnh không thể tránh khỏi cây đao trên đầu chữ sắc kia.”

“Ngươi tắm cho ta?!” Phong Linh kêu lên, chuyện này quả thật còn khiến nàng khiếp sợ hơn chuyện kia, phải biết, trong khoảng thời gian bị giam, nàng không tắm lần nào cả, ghét bẩn trên người........không nói cũng biết!

Trời ạ, nàng thật hận không có miếng đậu hũ ở đây để đập đầu chết cho rồi!

“Đừng ngại,” Thần Hoàng một tay chống đầu, một tay ôm nàng, “Ta không chê nàng bẩn, cũng không chê nàng thối.” hắn đảo mắt cười một tiếng, rất buồn nôn nói, “Trong lòng ta, nàng là nữ nhân sạch sẽ nhất.”

Phong Ling kinh hãi, “Rốt cuộc ngươi là ai? Dạ Tàn Nguyệt đâu? Ngươi làm gì hắn rồi? Mau trả hắn lại đây!”

Thần Hoàng cốc nhẹ lên đầu nàng, “Dù sao, nàng chỉ cần biết, mặc kệ nàng biến thành thế nào, ta đều không chê nàng là được rồi!”

Tay hắn vuốt ve tấm lưng trần của nàng, cười nói, “Nương tử, tối qua.....”

“Dừng!” Phong Linh hung hăng nhìn hắn, “Chỉ có kẻ du côn háo sắc như ngươi mới thừa dịp người ta hôn mê làm ra chuyện trời đất khó dung, người thần đều giận như vậy thôi!”

Thần Hoàng thản nhiên lắc đầu, “Không phải một lần, mà hai lần!”

Phong Linh ngạc nhiên, “Có ý gì?”

Hắn lưu manh cười nói, “Làm hai lần.”

“A a a, ta muốn giết ngươi!” Phong Linh nhéo cổ hắn, “Dạ Tàng Nguyệt, ngươi là con heo!”

Thần Hoàng dễ dàng bắt được tay nàng, “Ngoan, đừng làm rộn, ráng giữ sức để ăn cơm!”

“Không! Ta muốn đại diện cho nhân dân tiêu diệt ngươi!”

Thần Hoàng thấy nàng giận đến vậy, đột nhiên nhướng mày, “Nàng giận thế này, có phải là vì hận lúc nàng tỉnh táo ta không.... ....”

Phong Linh nhìn hắn chằm chằm, một bộ ‘ngươi thật hết thuốc chữa’.

Thần Hoàng híp mắt, hôn má nàng một cái, “Ta rất sẵn lòng lập công chuộc tội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.