Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 149: Chương 149: Nốt ruồi hoa đào




Một nốt ruồi hoa đào bắt mắt, chói mắt.

Phong Linh chợt ngẩng đầu, không thể tin được trợn to mắt, bỗng chốc nàng không thể suy nghĩ được gì, chẳng lẽ hắn chính là nam nhân trong kỹ viện?

“Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày cười một tiếng. “Ánh mắt nàng như vậy rất dễ làm ta hiểu lầm đấy”.

Phong Linh chưa thể suy nghĩ được gì, nàng cúi đầu, cười nói. “Không có gì, ta…. Ta cảm thấy hơi mệt mỏi”.

“Ừ”. Dạ Vô Hàm thay đổi sang một bộ y phục sạch sẽ, ngồi xuống cạnh nàng. “Nàng ngủ một lát đi, lát nữa ta sẽ gọi nàng dậy ăn gì đó”.

“Ừ…….”. Nàng nằm trên băng ghế dài, Dạ Vô Hàm đắp thảm mỏng lên người nàng, đôi mắt mỉm cười, nhìn nàng không chớp mắt. Phong Linh vội vàng lật người lại, mặt hướng vào trong nhắm mắt lại, trong lòng đã loạn lên.

Là hắn sao? Là hắn sao?

Lúc nàng hôn mê ở kỹ viện đêm đó, nàng có cảm giác có người ôm lấy nàng, nàng chỉ nhớ rằng ngực người đó có nốt ruồi hoa đào! Nhưng tại sao, khi nàng tỉnh táo lại thì người đang bồng nàng lại là Dạ Dập Tuyên? Mà Dạ Vô Hàm lại xuất hiện ở cửa lớn!

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?

Vừa rồi nàng mới biết được từ lâu Dạ Tàn Nguyệt đã phái người bảo vệ mẹ con nàng. Mà bây giờ thì sao, người đàn ông mà nàng thích lại có thể từng là người đàn ông từng cường bạo nàng!

Bỗng nhiên trong một ngày, thế giới bình yên của nàng như bị phá vỡ, tất cả đều không thể hiểu được, không thể biết được cái gì là thật, cái gì là giả.

Đột nhiên, trên trán của nàng có một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Tam Nương, ta sẽ không để nàng lại rời khỏi ta”. Hắn nhẹ nhàng nói.

Phong Linh cắn chặt răng, thủy chung nhắm chặt mắt lại.

Nàng chỉ là thích hắn, cái gì cũng không hỏi. Nhưng mà thật sự nàng hiểu rõ hắn sao?

“Vương huynh!”.

Bên ngoài, Dạ Dập Tuyên thấp giọng gọi một tiếng, có thể nghe được, bên ngoài dường như đã xảy ra chuyện. Ngay cả tốc độ xe ngựa cũng được đi chậm lại, Phong Linh ngẩn ra, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Hư ~”.

Dạ Vô Hàm vén rèm ý bảo người bên ngoài nhỏ giọng.

“Chuyện gì thế?”.

“Chúng ta bị người theo dõi”. Dạ Dập Tuyên nhỏ giọng nói. “Có vẻ như bốn phía đều là người của họ”.(Ốc@DĐLQĐ)

Dạ Vô Hàm nhíu chặt lông mày, đôi mắt ôn hòa trở nên sắc bén như chim ưng, hắn liếc một vòng. “Đừng dừng xe, tăng tốc độ…..Sau đó đệ lái xe ngựa, bảo vệ nàng rời đi trước. Ở đây giao cho ta!”.

Lông mày Dạ Dập Tuyên nhướn lên. “Không được, Vương huynh, trên người huynh còn có thương tích, huynh đưa Tam Nương đi trước, đệ ở lại!”.

“Không nói nhiều”. Dạ Vô Hàm buông rèm. “Tăng tốc độ đi”.

“……… Vâng”.

Phu xe lập tức vung roi, quất vào ngựa. Xe ngựa lập tức chạy như điên, thị vệ hai bên cũng nâng tinh thần cảnh giác.

Phong Linh nghe được hết, trong lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi nhưng nàng không muốn đối mặt với hắn. Việc kia đã mang đến tổn thương cho nàng, vài ba câu không thể nói rõ. Nhưng mà Phong Tam Nương cũng có cách của Phong Tam Nương, nàng không khóc, nàng không nói, không có nghĩa là nàng không bị tổn thương.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh vó ngựa rối loạn, sau đó xe ngựa dừng lại khẩn cấp. Suýt nữa thì nàng té từ trên ghế xuống, may mà Dạ Vô Hàm đã che chở nàng. Phong Linh không giả bộ ngủ nữa, mở mắt ra hỏi. “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Không có việc gì”. Đôi mắt Dạ Vô Hàm đỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng đi. “Tam Nương, nàng đi theo Dập Tuyên! Chúng ta sẽ gặp lại ở trấn trước mặt!”.

Phong Linh vội vàng nói. “Tách ra làm cái gì? Nói cho ra biết, có việc gì thế?”.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng binh khí đập vào nhau chói tai.

Dạ Vô Hàm không giải thích nhiều, hắn nắm lấy hai vai nàng, nói. “Nàng hãy nghe ta nói, ta sẽ không có việc gì, chúng ta vừa mới đoàn tụ, ta sẽ không dễ dàng buông tay như thế đâu! Tin tưởng ta!”.

Nói xong, hắn lao ra khỏi xe ngựa, quát lên. “Dập Tuyên! Đưa nàng đi!”.

“Vương huynh ——”.

“Đi mau”.

Dạ Dập Tuyên cắn răng, phi thân nhảy lên xe ngựa, nắm lấy dây cương. “Giá! Giá!”.

Phong Linh ở trong xe ngựa ngã trái ngã phải, nàng cố gắng ổn định thân, sau đó vội vàng vèn rèm lên. Phía sau xe ngựa, không biết là bao nhiêu người áo xám vây quanh đám người Dạ Vô Hàm. Trên chân Dạ Vô Hàm có thương tích nhưng công lực của hắn không giảm, mỗi lần hắn ra chiêu đều chí mạng nên nhất thời đối phương không dám đến quá gần hắn.

“Hắn sẽ gặp nguy hiểm! Làm thế nào đây?”. Phong Linh gấp đến độ xoay vòng vòng nhưng trong lòng nàng biết, nàng ở lại chỗ này cũng chỉ là gánh nặng, sẽ khiến Dạ Vô Hàm phân tâm.

“Ngươi đừng lo lắng! Giao Long không phải là giấy đâu”. Dạ Dập Tuyên nói đầy tự tin, nhưng ai cũng có thể biết được là hắn chỉ đang an ủi nàng cũng là tự an ủi mình. Những người áo xám đó có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đã từng được thỉnh giáo sáu năm trước.

“Có người đuổi tới”. Phong Linh thét một tiếng kinh hãi, Dạ Dập Tuyên quay đầu nhìn lại, ít nhất cũng phải hai mấy người áo xám đang đuổi theo bọn họ.

“Đáng chết!”. Nguyền rủa một tiếng, hắn lại tăng tốc độ, nhưng đường núi trước mặt càng lúc càng hẹp, bên cạnh lại là vách đá mấy trăm trượng, nếu như không cẩn thận thì cả người và xe sẽ bị lật xuống. Dưới tính thế cấp bách, hắn ghìm chặt dây cương, rút kiếm, xoay người dặn dò Phong Linh. “Ngươi ở yên trong xe ngựa!”.

Phong Linh nào dám ra ngoài, ở trong xe ngựa gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Đột nhiên một tiếng hét to, tựa như dã thú trong rừng. Một tiếng rống rung động núi rừng, Phong Linh kinh ngạc đến bên cửa sổ, vén rèm lên.

Một bàn tay vươn ra níu lấy nàng lôi thẳng ra ngoài.

“A ——”.

Phong Linh sợ hãi kêu to, vừa nhấc mắt thì nhìn thấy thân hình cao lớn, ngang ngược càn rỡ, khuôn mặt lãnh khốc tàn nhẫn thì lòng lạnh muốn chết.

Nhất định vào lúc này phải đổ thêm dầu vào lửa à?

Tại sao nhất định vào lúc này lại gặp cái tên nam nhân chết tiệt này?

Địch Cuồng cười lớn. “Phong Tam Nương, lão tử đã nói rồi, nữ nhân mà lão tử muốn chắc chắn sẽ có được! Ha ha……”.

“Buông nàng ra!”. Dạ Dập Tuyên nóng nảy muốn xông lại cứu Phong Linh nhưng những người áo xám kia không đứng không, lại đấu với hơn mười trợ thủ của Xích Diễm bang. Ba bên hỗn chiến với nhau, không phân biệt được ai với ai.

Địch Cuồng dùng một tay xách Phong Linh lên, cười nhạt vài tiếng, đề khí, thi triển khinh công mang nàng rời đi.

“Tam Nương!”. Dạ Dập Tuyên liều mạng quơ kiếm trong tay nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy, hắn có thể thoát thân đã là một vấn đề lớn.

Phong Linh che mắt, sợ gần chết. “A, đừng! Ta sợ độ cao!”.

Địch Cuồng còn lâu mới biết thương hương tiếc ngọc, khóe miệng vẫn luôn cười hả hê. “Phong Tam Nương, ngươi thích động phòng ở đâu?”.

Động phòng?

Phong Linh kinh hãi, người này, đến bây giờ vẫn nhớ chuyện này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.