Sau mấy canh giờ, cả vương phủ đã diệt được lũ chuột.
Quản gia tự mình đi thị sát công việc, đến Lục Ý hiên thì thấy Hinh Nhi đang đỏ mắt ngồi trên bậc thềm.
“Tiểu quận chúa, tại sao lại khóc vậy?”.
Quản gia đi đến, Hinh Nhi ngẩng mặt, tội nghiệp nhìn quản gia, sau đó lắc đầu. Quản gia nhìn thấy một vết tím do bị nhéo, quản gia kinh sợ, “Đây là......”.
Ông dẫn Hinh Nhi vào trong phòng Châu Châu, tức giận nói, “Triệu phu nhân, ngươi nói xem, thế này là thế nào?”.
Châu Châu không rõ chân tướng nhìn Hinh Nhi một cái, “Quản gia, ta không hiểu ông đang nói gì?”.
“Không hiểu? Được!”. Quản gia nhẹ nhàng ôm lấy Hinh Nhi, để lộ ra vết tím do bị nhéo. “Lần này Triệu phu nhân đã hiểu chưa?”.
Châu Châu giật mình, “Cái này? Do người nào làm? Hinh Nhi, mau nói cho nương biết, đã xảy ra chuyện gì?”.
Hinh Nhi quay mặt không nhìn mặt mẹ bé.
“Triệu phu nhân, phu nhân đã quên là Hinh Nhi không nói được sao? Làm sao có thể nói cho phu nhân biết được”.
Châu Châu cười không tự nhiên, giấu bối rối của mình, vội nói, “Quản gia, ta sẽ tra rõ mọi chuyện”.
“Không cần”, quản gia nói, “Thân thể của quận chúa quý giá, vậy mà ở bên cạnh Triệu phu nhân lại bị thương như thế, nô tài không thể tiếp tục để Tiểu quận chúa ở đây được”.
“Quản gia”, Châu Châu nóng nảy, “Những thứ này đều là ngoài ý muốn, rất nhanh ta sẽ tra rõ sự thật”.
“Vậy thì Triệu phu nhân hãy tra rõ sự thật sau đó sẽ đến đón tiểu quận chúa”. Quản gia ôm Hinh Nhi ra bên ngoài.
“Không, quản gia, ta sẽ bảo vệ Hinh Nhi thật tốt, hãy tin tưởng ta! Quản gia ――”, Châu Châu muốn đuổi theo nhưng Tiểu Đào ngăn lại, “Phu nhân, thôi!”.
“Hinh Nhi”, Châu Châu đứng ở cửa, trơ mắt nhìn quản gia ôm con gái mình đi, “Chuyện này là thế nào?”.
Hinh Nhi đã là quận chúa, địa vị trong vương phủ chỉ dưới Dạ Vô Hàm, hơn nữa Dạ Vô Hàm lại rất thương con bé nên con bé là bùa hộ mệnh của nàng. Nhưng bây giờ con gái bị người khác ôm đi, nàng còn bị tội ngược đãi con gái!
Tiểu Đào nghi ngờ nói: “Phu nhân, vết thương của quận chúa có vẻ kỳ quái”.
Châu Châu sửng sốt, cuối cũng cũng phản ứng, “Ngươi nói là...”.
“Không sai”, Tiểu Đào gật đầu, “Mấy năm này ở Vương phủ không hề có chuột, bây giờ tự nhiên lại quậy một trận như vậy, rồi tiểu quận chúa lại bị thương, nô tỳ nghi là có người cố ý giá họa!”.
Châu Châu dần tỉnh táo lại, ngồi xuống, nói: “Là Phong Tam Nương!”.
“Trừ nàng ta ra, trong vương phủ làm gì có ai có thể độc ác như vậy!” (Ốc: =”= xa tận chân trời, ở ngay trước mặt!)
Châu Châu tức giận: “Tại sao nàng ta lại quấn lấy ta như vậy? Rõ ràng sự kiện kia ta đã giải thích với Vương gia, giúp nàng ta gỡ bỏ hiềm nghi, còn quỳ xuống nhận sai với nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn không tha cho ta!”.
“Phu nhân đừng trách ta lắm mồm”, Tiểu Đào lại gần, nhỏ giọng nói, “Ngày đó Vũ phu nhân trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ nàng ta, phu nhân nên hiểu....”.
Châu Châu không tiếp lời, rũ mắt xuống.
...............
Khi quản gia đưa Hinh Nhi đến Phỉ Ý hiên, tất cả mọi người đều nghênh đón tiểu quân chúa, điều này làm Hinh Nhi thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ).
Quản gia kéo Phong Linh qua một bên nói, “Tam Nương, ta đã đưa quận chúa đến bên này, hãy chăm sóc thật tốt cho quận chúa”.
Phong Linh cười một tiếng, “Quản gia, ông thật bò, sao ông lại có thể đưa nàng từ bên kia đi được vậy?”.
Quản gia liếc nàng một cái, “Ta chưa già, mắt chưa mờ, còn có thể phân biệt rõ cái gì mà máu ứ đọng, cái gì là cao chi yên”.
“Oa! Quản gia, ông thật lợi hại, thế mà cũng nhìn ra được!”, Phong Linh cười cười, “Không phải làm vì nha đầu kia sao, ông phải tin tưởng chúng ta, nương của con bé chắc chắn là có vấn đề!”.
“Nếu như ta không tin thì có thể hồ đồ diễn kịch sao?”, Quản gia không yên lòng, dặn một câu, “Trước khi Vương gia về phủ, tiểu quận chúa để ở đây rồi”.
“A!”, Phong Linh mấp máy môi, cặp mắt vô ý nhìn lảng đi nơi khác, “Vậy thì muốn để nàng ở đây khoảng bao lâu?”.
Thực ra là nàng muốn hỏi, lúc nào thì Dạ Vô Hàm trở lại. Quản gia liếc mắt là nhận ra tâm tư của nàng, cười nói: “Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng”.
“Ừ”. Phong Linh yên lặng ghi nhớ.
Tiễn quản gia đi, Bảo Bảo đưa Hinh Nhi thăm thú xung quanh, Vấn Xuân và Sơ Hạ che miệng cười nhìn hai đứa nhỏ vô tư đùa giỡn.
Lúc này, Thần Hoàng đi vào, bộ dạng mệt mỏi. Nhìn hắn còn đẹp hơn nữ nhân, Phong Linh nghĩ mà muốn hộc máu.
Nhưng mà ngày hôm qua nàng lấy ba vạn lượng ngân phiếu từ trên người hắn, cần phải tử tế với hắn, lại gần, thủ thỉ: “Đã trở lại, có cần uống trà không, ta bưng nước đến, có muốn ăn không, ta bưng bữa tối đến”.
Thần Hoàng khẽ liếc nàng, cúi người, “Muốn ăn ngươi, có được hay không?”.
Phong Linh cười cười mấy tiếng, chạy mất dạng. Vì bạc mà chết không cần, người này nàng ít chọc đến mới tốt.
Bảo Bảo và Hinh Nhi trở về phòng khách, Thần Hoàng lười biếng ngồi xuống, từ trong ngực móng một lệnh bài ném cho nó, “Từ bây giờ cháu chính là Võ Lâm Minh chủ rồi”.
“Gì, không phải gạt người chứ?”. Bảo Bảo chu miệng, đường đường là võ lâm minh chủ, không phải lệnh bài làm từ kim cương thạch sao, sao lại hắc diệu thạch? Cái này là một khối mục.
Thần Hoàng buồn cười, “Tiểu tử, thứ mà ngươi cầm trong tay là lệnh bài làm từ trái tim của thụ thần sinh trưởng ở hoàng lăng, có ít nhất 7000 năm tuổi. Cái này nhuốm máu của vạn người”.
“A, thật sao?”. Bảo Bảo nở nụ cười, sau đó ôm vào lòng, hỏi, “Cháu có cái này, là võ lâm minh chủ rồi sao?”.
“Còn phải chiêu mộ đại hội võ lâm, cử hành đại lễ kế vị như vậy mới được các phái trên giang hồ tán thành”.
“Được, mau tổ chức thôi, cháu cũng không đợi được”. Bảo bảo hưng phấn nói, đột nhiên, nó hiếu kỳ hỏi, “Đúng rồi, võ lâm minh chủ trước đâu? Tại sao hắn lại đồng ý đưa vật này cho thúc?”.
Thần Hoàng ngáp một cái, hoạt động cánh tay, “A, thúc muốn, hắn không cho nên thúc giết hắn rồi”.
“Bốp”, Bảo Bảo cắm đầu ngã xuống đất, lúc sau mới bò dậy, nuốt một ngụm nước bọt, “Cái này cũng quá...”.
Thần Hoàng nhíu mày, cười như không cười, nói, “Tàn nhẫn?”.
Bảo Bảo không lên tiếng, nó chỉ cảm thấy khối lệnh bài trong ngực nóng bỏng, nặng nề.
“Cái gì gọi là tàn nhẫn?”, Thần Hoàng nhíu mày, không để ý nói, “Khi cháu trở nên mạnh mẽ , mà những người yếu ớt không làm gì được, đây là tàn nhẫn”.