Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 32: Chương 32: Anh hối hận rồi, mình làm lại nhé!




Trung Hiếu lang thang trên con đường góc phố, hắn ta đưa mắt nhìn những cặp đôi qua lại trên con đường mà trong lòng dâng lên một nỗi niềm không thể tả được.

Các cặp đôi đang vui vẻ tay trong tay hạnh phúc, họ trao nhau những ánh mắt, những nụ cười thật đẹp. Khiến cho một góc nhỏ nào đó trong lòng Trung Hiếu đau như bị ai thắt lại.

Hắn cầm chai rượu bên cạnh lên, ngửa cổ uống một hơi dài.

Thật ra, hắn cũng đã cùng có thời gian hạnh phúc như vậy. Hắn nhớ tới cô gái nhỏ lúc nào cũng bên cạnh hắn, lúc nào cũng làm nũng đòi hắn hôn vào môi, người con gái luôn chăm lo cho hắn từng miếng ăn giấc ngủ. Nhất là khi hắn bị bệnh, cô gái đó lúc nào cũng thức trắng đêm để chăm sóc cho hắn, nhiều lần còn ngủ gục trên tay hắn nữa cơ.

Ấy vậy mà chỉ vì một phút mù quáng, bị dục vọng làm cho mất lí trí mà hắn đã làm ra điều có lỗi với cô ấy. Hắn còn nhớ rất rõ hình ảnh cô gái khóc lóc chạy đi, hình bóng nhỏ bé ấy khuất dần trong màn mưa.

Hắn thấy chứ, nhưng lại không thể chạy theo an ủi và tạ lỗi với cô được. Chỉ vì người phụ nữ trước mắt quá hấp dẫn hắn, ả ta nũng nịu mời dụ hắn hãy tiếp tục làm tình với ả ta bằng những lời dụ hoặc ngọt ngào.

Lúc đấy hắn đã có một suy nghĩ điên rồ rằng sẽ yêu thương người phụ nữ này, sẽ chịu trách nhiệm với ả ta như là một thằng đàn ông.

Nhưng đến bây giờ hắn ta mới nhận ra, ngay từ khi hắn có ý định làm chuyện xấu xa sau lưng Khánh Tường thì hắn ta đã đánh mất tư cách là một người đàn ông rồi.

Trung Hiếu vò mái tóc màu hạt dẻ của mình rối xù lên, sau đó nở nụ cười nhạt.

Hắn ta vừa đánh mất một thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Hối hận đã quá muộn màng, liệu rằng bây giờ Khánh Tường có chấp nhận tha thứ cho hắn ta hay không?

Trung Hiếu uống rượu như một kẻ nghiện. Hắn ta hối hận lắm rồi, từ bỏ Khánh Tường là một điều sai lầm nhất trong cuộc đời hắn. Hắn muốn có Khánh Tường, muốn nhận được sự quan tâm chăm sóc của cô như ngày xưa, muốn được cưng chiều cô như ngày nào.

Điều này vẫn có thể xảy ra mà đúng không?

Nghĩ tới đây Trung Hiếu khựng người lại, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn ta bỏ rơi Khánh Tường chính là Mĩ Quyên, con đàn bà chết tiệt.

Ả ta không bằng một góc của Khánh Tường, Khánh Tường nấu ăn ngon thì đồ ăn Mĩ Quyên làm như cho heo ăn, Khánh Tường chăm sóc hắn mỗi khi hắn ốm đau, còn ả ta thì ngủ say sưa, mặc kệ hắn ta...

Đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn ta tình cờ bắt gặp Khánh Tường đang dắt cún đi dạo, ngay lập tức hắn ta chạy như bay tới chỗ Khánh Tường.

Còn về phần Khánh Tường, cô đang dắt Bảo Bối quay trở về nhà sau một ngày dài. Có thể nói cô khá mệt mỏi khi phải ngồi vẽ liên tục hơn mười mấy tấm hình nên bây giờ cô không muốn gặp chuyện gì phiền phức nữa.

Nhưng đời không như mơ, tự nhiên lại xuất hiện cái của nợ trước mặt là sao? Trung Hiếu đang đứng trước mặt cô trong trạng thái say mèm.

Khánh Tường giật mình, Trung Hiếu chưa bao giờ uống say như thế. Theo như trí nhớ của cô là vậy.

Trung Hiếu muốn tới gần Khánh Tường để ôm cô lắm chứ, nhưng lại bị con cún bên cạnh Khánh Tường gầm gừ như muốn xông tới cắn hắn ta vậy.

- Khánh Tường! Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không? Anh thật sự hối hận lắm rồi

Khánh Tường vỗ trán mệt mỏi. Ôi trời ơi, có một câu nói mà sao diễn nhiều phân cảnh thế này? Hết đứng trước cửa nhà cô rồi mà bây giờ còn uống say rồi chặn đường cô nữa là sao?

- Không thể! Chúng ta đã hết duyên nợ rồi, tôi cũng không còn tình cảm gì với anh nữa.

Trung Hiếu cúi gằm mặt xuống, hắn ta đương nhiên biết câu trả lời của Khánh Tường sẽ là như vậy, nhưng hắn ta vẫn nuôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ lại, sẽ đồng ý tha lỗi cho hắn như những lần trước. Và bọn họ sẽ gương vỡ lại lành như xưa.

Nhưng rồi...

- Em đang nói dối, anh thừa biết em vẫn còn tình cảm với anh. Nếu không tại sao đến bây giờ em vẫn chưa có người yêu?

- Anh bị điên à? Chả phải lần trước anh đã thấy tôi và người yêu tôi sống chung rồi sao?

- Lúc đó anh hơi choáng nên không nhìn rõ người con trai ấy có thật sự hôn ở môi của em hay không. Ngoài ra, anh đã cho người điều tra rằng em không hề có người yêu. Nếu không thì tại sao lại không có ai đưa đón em? Mà để em lúc nào cũng phải một mình ở ngoài? Điển hình là ngay bây giờ, nếu em có người yêu mà hắn ta lại nỡ để em ra ngoài một mình trong khi trời đã tối rồi sao?

Trung Hiếu đưa ra một loạt những chứng cứ khiến cho Khánh Tường cứng họng. Không thể phủ nhận những điều vừa rồi mà hắn ta vừa nói. Và hình như cô cũng quên rằng, Trung Hiếu là con cưng của một gia đình có tiếng nên việc điều tra này đối với hắn dễ như trở bàn tay.

Khánh Tường hối hận cực kì. Nếu biết hắn điều tra cô như thế này thì lúc đó đáng lẽ phải bắt Di giả trai để đi chơi với cô mới đúng.

Thật muốn đập đầu vào gối chết quách đi cho rồi.

Khánh Tường bối rối không biết nên giải quyết việc này như thế nào, thì đột nhiên có một vòng tay to lớn kéo cô ngã sầm vào lồng ngực rắn chắc. Mùi hương quen thuộc khiến cô nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy.

Khánh Tường hơi đỏ mặt một chút.

- Thật là! Đã bảo chờ anh tới đón mà em cứ thích đi lung tung như vậy lỡ gặp biến thái thì sao?

Minh Hào nhẹ nhàng vuốt tóc Khánh Tường, câu nói vừa rồi của anh có chút oán trách nhẹ.

- Em... Em xin lỗi.

Khánh Tường nhanh chóng nhập vai, ngoan ngoãn rúc vào lòng Minh Hào mà nũng nịu.

Minh Hào giật mình, cô gái nhỏ của anh diễn tốt thật. Anh chưa kịp nói tiếp thì Khánh Tường đã lên tiếng rồi.

- Anh à! Anh đừng giận bé nha, bé hứa sau này sẽ không làm trái ý của anh nữa.

Minh Hào mủi lòng khi nghe thấy những lời nói nũng nịu vừa rồi của Khánh Tường, thật muốn ôm cô vào lòng mà ôm hôn.

Anh quay qua nhìn Trung Hiếu bằng ánh mắt sắc lạnh, chất giọng dịu dàng mắng yêu Khánh Tường lúc này chuyển thành giọng nói xa cách.

- Anh là ai? Tại sao lại chặn đường bắt nạt người yêu của tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.