Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 274: Chương 274: Anh không phải là Minh Hào của ngày xưa




Nhìn bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ của Khánh Tường, Minh Hào cũng đã mơ hồ đoán được cô đang suy nghĩ điều gì.

Người xưa có nói, nếu đã quá thân thuộc với nhau rồi, thì chỉ cần một cái chớp mắt, một cái mím môi cũng đủ để hiểu được đối phương đang nghĩ gì trong lòng, và có lẽ nó đúng đối với Minh Hào và Khánh Tường hiện giờ.

Nhưng mà, bộ dạng này của Khánh Tường lại mang tới cho Minh Hào cảm giác đáng yêu và muốn trêu ghẹo cô thế này?

Thật là kì lạ quá đi mất thôi.

Không kiềm được lòng nữa, Minh Hào mau chóng chuyển thế áp sát Khánh Tường rồi hung hăng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nó không đơn giản là một nụ hôn phớt qua, mà là một nụ hôn mang nỗi niềm nhớ mong của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.

Đã lâu rồi, rất lâu rồi anh không gặp Khánh Tường, không được tận hưởng sự mềm mại ấm áp của cô, không nghe thấy tiếng gọi đầy quyến rũ, không cảm nhận được sự quan tâm mà mình vẫn thường được nhận, không được ai đó làm nũng, không được ôm ai đó trong lòng.

Tất cả những điều dồn nén bao lâu nay đều được Minh Hào bộc phát trong nụ hôn mãnh liệt này,

Khánh Tường khó chịu đẩy anh ra, anh lại càng không cho cô hoàn thành ý định, hung hăng cắn mạnh lấy đôi môi đỏ ửng của Khánh Tường, tham lam mút lấy vị ngọt từ cô. Bàn tay không an phận bắt đầu lần mò một cách hư hỏng.

- Hào... Buông em ra. Anh đang đi quá xa rồi đó.

Cô gái nhỏ của chúng ta bị nụ hôn làm cho u mê, toàn thân bất lực trước sức nặng của cơ thể Minh Hào. Không gian trong xe cũng trở lên ái muội một cách kì lạ.

Nhưng mà, Khánh Tường đã tính sai một nước rồi. Hiện tại bây giờ trước mắt cô không phải là một Minh Hào ôn nhu dịu dàng như thường ngày, không phải là người mà lúc nào cũng chiều theo mọi câu nói của cô. Không phải là người luôn luôn phải nhẫn nhịn.

Mà bây giờ Minh Hào lại tràn đầy vẻ bá đạo và độc chiếm, dường như việc để mất cô một lần khiến cho tâm trạng của anh cảm thấy bất an. Lúc đấy mọi suy nghĩ tiêu cực đều đổ dồn vào anh, Minh Hào không biết tại sao Khánh Tường lại cam tâm rời bỏ anh trong khi anh không làm gì sai cả. Thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cô cũng không cho anh. Ngang nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Minh Hào mà không quan tâm tới cảm xúc của anh.

Người con gái này, có phải bị anh chiều hư rồi không?

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Như thế thì không được rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì ngay cả vợ anh cũng không có cơ hội rước về dinh. Chuyện này thật sự không khả quan.

Khánh Tường nhận thấy lời nói của mình không còn giá trị với Minh Hào nữa rồi. Cô bảo anh dừng lại, thì hành động của anh lại càng ngày càng không an phận. Sau khi độc chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh của Khánh Tường, Minh Hào lại tiếp tục hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của Khánh Tường, mạnh mẽ đùa giỡn nơi đó cho tới khi xuất hiện một vết đỏ ửng quyến rũ thì Minh Hào mới tạm thời dừng lại.

Anh nhìn vào vết đỏ ở cổ Khánh Tường một cách đầy thích thú, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, di chuyển hoàn toàn sang vị trí phó lái, đặt cô ngồi lên đùi mình rồi tiếp tục đùa giỡn.

Bộ dạng của Minh Hào bây giờ không khác gì một con thú dữ đang chơi đùa với miếng mồi ngon của mình. Dường như anh chẳng còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào nữa rồi, trong mắt của Minh Hào bây giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của Khánh Tường mà thôi. . ngôn tình hài

- A

Khánh Tường khẽ kêu lên một tiếng, không phải vì đau mà vì bị anh làm cho nhột. Toàn thân của cô đã mềm nhũn ra rồi, chỉ còn có thể để mặc cho Minh Hào chơi đùa mà thôi.

Khánh Tường khó nhọc nói.

- Anh! Anh không phải là Minh Hào mà em quen biết.

Quá bất ngờ trước thái độ bá đạo ngày hôm nay của Minh Hào, Khánh Tường buộc miệng nói ra lúc nào cũng không hay.

Nghe thấy thế, Minh Hào đột nhiên dừng lại một chút, nhưng không phải vì tức giận, mà vì muốn trêu chọc bà xã thêm một xíu.

Anh dùng tay vén vài sợi tóc đang rũ xuống khuôn mặt yêu kiều của bà xã nhỏ sau đó khẽ cười rồi nói.

- Đương nhiên rồi, để khiến cho em mãi mãi ở bên cạnh anh, thì cho dù có trở thành bao nhiêu phiên bản đi nữa anh cũng bằng lòng. Nhưng em phải nhớ một điều, chồng em có thể rất đáng sợ, cũng có thể rất ngang ngược và hung dữ đối với nhiều người, nhưng riêng em thì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.