Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 237: Chương 237: Cảm giác ấm áp




Chiếc xe sang trọng lao vun vút trên con đường vắng người qua lại, trong không gian yên tĩnh của buổi đêm thì dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít qua từng tán la rộng lớn mà thôi. Thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh.

Khánh Duy mang theo tâm trạng phấn khích cùng với sự nhớ nhung dạt dào tới gặp bảo bối lớn của mình.

Trong lúc này đây, anh thật sự cần một người ở bên cạnh để an ủi mình, hay chỉ đơn giản là nghe những lời tâm sự của mình mà thôi.

Nhưng mà, Khánh Duy lại thuộc loại người không dễ dãi bày tâm sự với người ngoài, ngay cả Minh Anh hay Saint, cho dù là người trong nhà nhưng lại không dễ dàng nói những chuyện riêng tư.

Vì thế ngay khi nghe tin Thiên Di đang trở về nước thì cục đá nặng trịch trong lòng của anh cũng dần được cởi bỏ rồi.

Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng tới được nơi cần đến, chiếc Ferrari màu đen tuyền dừng lại giữa khoảng sân rộng lớn và vắng vẻ, chỉ duy nhất một vật ở nơi này mà thôi.

Ngồi trong xe, Khánh Duy hạ cửa kính xuống, để nửa cánh tay lộ ra ngoài với điếu thuốc nghi ngút khói trên tay.

Vệt khói trắng xóa bay phất phơ trong gió đêm, mang theo hương thơm nồng của thuốc khiến cho không gian càng thêm mờ ảo. Ánh mắt của Khánh Duy đăm chiêu nhìn về phía trước như đang tìm kiếm thứ gì đó trong khoảng không xa xăm vô định.

Bên ngoài nhìn như thế đấy, nhưng bên trong nội tâm của Khánh Duy đang dày xé nhau từng chút một. Anh chàng đang bị mất phương hướng, không biết bước tiếp theo nên làm gì cả.

Vì Minh Hào là một người khá đặc biệt đối với hai người phụ nữ quan trọng của anh, phải nghĩ cách giải quyết như thế nào để không làm mất lòng hai bên cũng như giữ vững được mối quan hệ tốt đẹp.

Haizzzzzzz

Khánh Duy thở dài một cái, ánh mắt lộ rõ sự ảo não và mệt mỏi. Suy nghĩ nát óc ra thì anh cũng không nghĩ rằng chủ mưu là Minh Hào đâu, nhưng mà trước mắt thì tất cả bằng chứng đều chỉ điểm cậu ta thì còn có thể là sai được sao?

Nếu không phải Minh Hào làm thì ai? Ai là người đứng sau sai khiến người của Salomon? Không lẽ bọn người của Minh Hào dễ bị người khác mua chuộc như thế sao?

Nhưng mà nếu có mua chuộc thì người đó là ai?

Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Thì từ phía xa xa, ngay trên khoảng không u tối lại xuất hiện một vật thể lạ đang hướng về chỗ Khánh Duy mà lao tới.

Chiếc máy bay hạ cánh cách nơi Khánh Duy đang đứng vài chục mét, cánh cửa to lớn của nó bất ngờ mở ra và không lâu sau đó. Một thân ảnh quen thuộc khiến cho Khánh Duy ngày đêm mong nhớ cũng dần dần xuất hiện.

Thiên Di nhẹ nhàng đi xuống, trên người mặc độc một chiếc áo len cổ cao và một chiếc quần jean rách gối. Mái tóc dài bay qua bay lại vì gió thổi, gương mặt xinh đẹp không tì vết khẽ nở nụ cười khi nhìn thấy xe của Khánh Duy đang chờ sẵn ở đấy.

Bạn nhỏ nào đó mau chóng xách mông ra khỏi xe, trên tay có cầm theo chiếc áo lông thú dày dày ấm ấm khoác lên bờ vai mảnh khảnh của Thiên Di. Gương mặt Khánh Duy sáng ngời khi nhìn thấy bảo bối lớn hạ cánh an toàn. Ánh mắt phiền não lúc nãy cũng rất nhanh biến mất, nhường chỗ cho sự yêu chiều và sủng nịnh.

- Mệt không? Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.

Thiên Di ngước ánh mắt dịu dàng hiếm thấy của mình lên nhìn thẳng vào Khánh Duy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một thứ cảm xúc khó tả, cứ vui vui ấm lòng kiểu gì ấy.

Không cần phải nói, Khánh Duy lập tức đi sang ghế phụ mở cửa rồi nhẹ nhàng dắt tay Thiên Di vào trong. Còn bản thân thì cũng rất nhanh rồi vào vị trí tài xế, tay đánh vô lăng quay xe trở ra phía cổng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.