Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 247: Chương 247: Chuẩn bị đón tiếp khách quý




Câu nói ngông cuồng, ánh mắt tĩnh lặng như nước lại đột nhiên hiện lên tia độc ác. Toàn thân Minh Hào toát ra một thứ cảm giác khiến cho người ta phải dè chừng.

Đôi bàn tay rướm máu của phạm nhân, từng giọt chất lỏng màu đỏ tanh tưởi ấy đang nhỏ từng chút một xuống sàn.

Ác quỷ!

Bộ dạng của Minh Hào bây giờ chả khác gì một con quỷ khát máu đang bò lên từ dưới địa phủ.

Ngay cả Peter cũng không thể ngờ có một ngày người bạn mà anh thân thiết lâu năm lại đột nhiên thay đổi vì một người phụ nữ. Trước đây Minh Hào làm việc gì cũng bình thản và tự tin, chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này cả.

Cũng chưa bao giờ đích thân ra tay động thủ với một tên tép riu bẩn thỉu này.

Chỉ có thể nói rằng. Vì yêu, con người ta chẳng ngần ngại thay đổi bản thân của mình.

Tên phạm nhân ngồi gục xuống đất, hai tay ôm lấy cổ rồi ho khan thành tiếng, bản thân hắn chẳng còn dấu nổi sự ngoan cố như vừa nãy nữa rồi.

Trong đầu hắn đang thầm chửi rủa con đàn bà chết tiệt kia. Đụng vào ai không đụng, lại đụng phải thứ dữ, là người của Salomon chính hiệu luôn chứ. Đã thế lời lãi chả được bao nhiêu mà còn mất đi một trợ thủ đắc lực, bây giờ còn bị hành hạ cho thân tàn ma dại.

Hắn ta thề, nếu có thể thoát khỏi đây thì người đầu tiên hắn ta kiếm là ả ta. Phải cho ả ta một trận mới được.

Bốp!

Một cú đá trời giáng đạp hắn ngã nhào về phía sau, lăn vài vòng trên nền đất bẩn thỉu, khiến cho vết thương sắp lành trên người hắn lại bất giác rỉ máu trở lại.

Lồm cồm bò dậy, cả khuôn mặt hắn đã be bét máu và bầm tím đến nỗi ba má nhận không ra, hai mí mắt sưng vù lên nhìn rất đáng sợ.

Không nói không rằng, hắn liền lết nửa cái mạng còn lại ra chỗ Minh Hào, đôi bàn tay run run ôm lấy chân của người đàn ông cao ngạo đang ngồi trên chiếc ghế bành, khó nhọc nói.

- X... in... th... tha mạng... ch... o... tôi, tôi chỉ là... người... được thuê mà thôi, có một người phụ nữ... hứa sẽ đưa cho tôi... một... số tiền lớn nếu... nếu tôi... đâm chết... cô gái kia.

Tên phạm nhân vẫn ngoan cố ôm chặt lấy chân của Minh Hào xin anh tha thứ, hắn ta ngoan ngoãn như một con cún con, hỏi gì trả lời cái đó, không dám dấu diếm bất cứ thứ gì cả. Chỉ còn mong giữ lại cái mạng nhỏ nhoi này mà thôi.

- Tên?

- Tôi không biết tên của cô ta, lúc gặp mặt cô ta không hề nhắc tới. Nhưng mà hôm đó tôi có lén chụp lại hình của cô ta, vẫn còn lưu trong di động.

Nghe thế, tâm trạng của Minh Hào cũng được thả lỏng hơn một chút. Anh đang suy nghĩ rằng nếu tên này dám lừa dối anh, dám lấy đại một cái tên nào thì chắc chắn chết sẽ không được toàn thân, nhưng sẽ càng tốt hơn nếu được nhìn thấy tận mắt.

Nhiều khi nói thì còn có thể nhầm lẫn được, chứ đã có ảnh thì có chạy đằng trời.

Chiếc điện thoại cũ kĩ được đưa tới trước mặt của tên phạm nhân, hắn ta vội vàng lau đi vệt máu trên tay để mở khóa bằng vân tay, sau đó nhanh chóng vào mục hình ảnh để tìm kiếm thứ cần tìm.

Kết quả tìm được lại khiến cho mọi người thực sự rất bất ngờ. Tưởng xa lạ hóa ra lại rất thân quen, người phụ nữ đó không ai khác chính là Mỹ Quyên, cô ta đang ngồi uống nước ở phía đối diện, tay còn đang xoa xoa cái bụng bầu tròn trịa của mình. Ánh mắt của ả ta lúc đó đột nhiên lại lóe lên một tia ranh mãnh và thích thú, chắc chắn đây chính là lúc bắt đầu hợp đồng với tên phạm nhân này.

Hừ lạnh một cái, Minh Hào lên tiếng hỏi lại một lần nữa để xác nhận. Anh liền ban phát một chút sự thương hại đối với con người đang quỳ dưới chân anh rồi nói.

- Nếu đây đúng là người thuê mày làm, tao sẽ chừa cho mày một con đường sống. Nhưng nếu đây không phải là người chủ mưu thì cả nhà mày cũng không thể sống nổi qua đêm nay đâu.

Câu nói này chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh vừa được thả xuống để cứu vớt cuộc đời tưởng chừng như bế tắc của tên phạm nhân. Hắn lập tức gật đầu lia lịa để ám chỉ rằng lời nói của mình hoàn toàn là sự thật một trăm phần trăm. Nếu như không phải bị hành hạ cho mất hết hơi sức thì hắn sẵn sàng hét lớn cho cả thế giới biết.

Ngẫm nghĩ một lúc, Minh Hào gọi hai tên thuộc hạ tiến lại gần, thì thầm nhỏ to căn dặn điều gì đó. Sau đó liền ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Trong đầu Peter đột nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn, anh chàng nghệch mặt ra rồi nghiêng đầu nhìn Minh Hào rồi nói.

- Này! Lại có trò gì mới à? Bây giờ tôi phải làm gì đây?

Đáp lại câu hỏi của Peter, Minh Hào khẽ nhếch môi cười, nụ cười hết sức yêu nghiệt và đáng sợ, sau đó anh nói.

- Giúp tôi dọn dẹp nơi này sạch sẽ một chút, chúng ta chuẩn bị đón tiếp khách quý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.