Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 27: Chương 27: Đại boss thật đáng sợ




Khi Khánh Tường bước vào ngôi nhà thì quản gia Trương đã đứng chờ ở đó, ông cúi người nói.

- Tiểu thư! Đã lâu cô không về đây rồi, chả lẽ cô lại muốn rời đi sao?

- Tôi sẽ ở đây lại vài ngày.

- Vâng, tôi sẽ cho người chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư.

Khánh Tường gật đầu hài lòng sau đó đi thẳng lên lầu. Quản gia Trương nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô thì thở dài.

Tiểu thư nhà ông lại có chuyện buồn gì rồi, ông chăm sóc tiểu thư từ hồi mới lọt lòng, làm gì có chuyện ông không hiểu Khánh Tường đang nghĩ gì cơ chứ.

Tiểu thư lúc nào cũng thông minh, chỉ có điều lần này cô ấy chọn sai rồi. Ông không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra một lần nào nữa.

Quản gia Trương khẽ chép miệng, tiểu thư gầy quá, nhân lúc cô ấy còn ở đây ông sẽ tranh thủ vỗ béo cô mới được.

Khánh Tường mở cửa bước vào căn phòng của mình, cô thả người xuống chiếc giường king size, lăn lộn qua lại trên chiếc giường êm ái. Căn phòng của Khánh Tường được đặt ở vị trí rất đẹp, có thể nhìn ngắm được khung cảnh bên ngoài cửa sổ một cách trọn vẹn.

Khánh Tường ngồi dậy, mở ngăn kéo nhỏ lấy ra một tấm hình, nhân vật trong đó là hai cô gái xinh đẹp đang ôm nhau cười rất tươi trước máy ảnh, không ai xa lạ chính là Khánh Tường và... Mĩ Quyên.

- Cười đẹp lắm, để tôi coi cô còn cười được bao lâu nữa.

Khóe miệng Khánh Tường cong lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp, ánh mắt to tròn thoáng vụt qua tia ranh mãnh, giống như một con cáo nhỏ nghịch ngợm vậy. Hoàn toàn không giống với ánh mắt ngây thơ trong tấm ảnh.

Một con người hoàn toàn xa lạ.

Đang mải mê nhìn ngắm tấm hình, Khánh Tường giật mình vì tiếng gõ cửa của cô hầu gái.

- Tiểu thư! Nước đã chuẩn bị xong xuôi, mời tiểu thư xuống tắm cho nóng ạ

- Biết rồi!

Một lúc sau.

Khánh Tường đắm mình trong làn nước ấm áp, hai mắt nhắm nghiền lại cảm nhận sự thoải mái và dễ chịu, hầu gái chuẩn bị nước rất vừa, không quá nóng cũng không quá lạnh. Cô ta còn không quên nhỏ vài giọt tinh dầu hoa Oải Hương vào bồn tắm cho cô nữa chứ.

Làm rất tốt.

Cô thích nhất là mùi của hoa Oải Hương True, vì nó không quá gay gắt so với những loài hoa khác, nó mang mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ và tươi mát và giữ được mùi hương lâu hơn nữa.

Ngoài ra còn trị liệu rất tốt nữa, có tác dụng thư giãn và trấn tĩnh tinh thần. Giảm đau đầu, chống mất ngủ.

Dạo này cô rất mệt và mất ngủ liên miên, cho nên điều này đến rất đúng lúc.

Sau khi ngâm mình một hồi lâu, Khánh Tường bước ra ngoài với chiếc áo khoác trắng dài, giống như bộ đồ dành cho khách ở khách sạn ý.

Mái tóc ướt sũng cả lưng áo, làn da trắng nõn nà nổi bật, đôi môi phớt màu hồng nhạt. Khánh Tường cầm ly vang đỏ do cô hầu gái mang tới, nhàn nhã thưởng thức thức uống màu đỏ này.

Vài giọt nước trong suốt chảy xuống xương quai xanh của Khánh Tường, nhìn cô lúc này rất quyến rũ.

Khánh Tường nhìn ly rượu, chà chà mỗi lần về đây cô lại uống rượu một cách vô tổ chức như vậy. Nếu Minh Hào có ở đây, anh ấy sẽ giáo huấn cô một trận cho coi.

Nghĩ tới đây Khánh Tường giật mình. Tại sao cô lại nghĩ tới Minh Hào cơ chứ? Thật là kì lạ.

Nhìn căn nhà rộng lớn nhưng lại trống trải, chỉ có cô và gia nhân phục vụ, ngoài ra không còn ai khác. Khánh Tường lại có chút không quen.

Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữa. Đây mới là nhà của cô, là nơi cô đã sống từ khi sinh ra và lớn lên. Ngôi nhà bình thường kia chỉ là tạm bợ mà thôi. Tại sao cô lại có cảm giác cô đơn như thế này cơ chứ?

Thôi không nghĩ nhiều nữa, cô lên phòng ngủ đây. Một ngày dài mệt mỏi như thế là kết thúc rồi đó.

Khánh Tường thả người xuống chiếc giường king size mềm mại của mình, dụi đầu vào con gấu nâu to bự bên cạnh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác thoải mái tới như vậy. Sau nhiều chuyện xảy ra tâm trạng của cô có chút bất ổn và thậm chí còn muốn đánh người nữa. Nhưng có lẽ quyết định trở về đây rất đúng đắn, Khánh Tường sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức mau thôi.

Bên ngoài, mặt trăng đã lên cao.

Ánh sáng dịu nhẹ rọi vào căn phòng, khiến cho khung cảnh rất thơ mộng. Trên chiếc giường lớn, một cô gái xinh đẹp như yêu tinh đã say giấc, chìm đắm vào giấc mộng đẹp của mình. Không biết đang mơ về điều gì mà khóe miệng cô gái khẽ nhếch lên.

Ở nơi nào đó, có một người đàn ông đang lo lắng, đứng ngồi không yên vì sự biến mất của cô. Sắc mặt của anh ta đã xấu đến mức cực điểm. Toàn thân anh ta toát ra luồng không khí đáng sợ, ngay cả thư kí Kim đứng bên cạnh cũng còn run cầm cập.

Đại Boss của họ thật đáng sợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.