Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 257: Chương 257: Em ấy là nguyên nhân khiến tôi biến thành con người này




Sắc mặt của Khánh Tường không mấy vui vẻ, trên mặt còn tràn ngập vẻ nghi hoặc trước hành động bất ngờ của Vương Nhã.

Trong đầu của cô bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ khá táo bạo, nhưng lại rất nhanh chóng biến mất.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi, sau đó Saint nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra để tiến vào trong.

Trong một khoảnh khắc nào đó, đồng tử của Saint bất ngờ giãn ra khi nhìn thấy khung cảnh đầy ám muội kia, và ánh mắt của Vương Nhã khi nhìn Khánh Tường hoàn toàn không che giấu bất cứ điều gì. Sự yêu chiều, mê đắm Khánh Tường ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.

Còn cái vuốt mặt kia là thế nào? Và tại sao Khánh Tường lại ngồi im để cho chị ta sờ soạng như thế chứ?

Hắng giọng một cái, Saint đang cố gắng thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ kia, cho họ có cảm giác rằng mình có hiện diện trong căn phòng này.

Dù gì thì hành động của Vương Nhã cũng phải bị ngăn chặn ngay lập tức.

Khánh Tường có hơi giật mình, sau đó mau chóng quay sang nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy người đang đứng ở phía cửa là Saint, Khánh Tường nhẹ giọng lên tiếng.

- Có chuyện gì sao?

Đáp lại câu nói của Khánh Tường, Saint có một chút e dè nhìn Vương Nhã, cô gái này có đang si mê quá mức không vậy? Ánh mắt kia chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Tường? Nếu để Vương Nhã bên cạnh Khánh Tường quá lâu thì sợ sẽ có chuyện không hay.

Hít một hơi thật sâu, Saint mới nói.

- Tối nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Jame, bây giờ chị có muốn đi chuẩn bị một chút không? Em sẽ đưa chị đi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

- Ừ nhỉ, quên mất.

Khánh Tường vội vàng đứng phắt dậy, lập tức đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô có hẹn với một người để thử váy dự tiệc, thế mà lại lỡ ngủ quên mất. Bây giờ là quá trưa mất rồi, không biết có còn kịp hay không.

Đã vậy còn chưa mua quà biếu ông nữa. Nếu Saint không nhắc thì chắc cô cũng quên mất tối nay có bữa tiệc quan trọng mất.

Haiz, đầu óc dạo này lú lẫn thật rồi.

Không lâu sau đó, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy xối xả trong phòng, mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cũng bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng.

Dựa người vào cửa phòng, Vương Nhã ngửa cổ uống một ngụm nước cho không đỡ khô cổ. Sau đó cô nhìn về phía Saint với bộ dạng khiêu khích rồi nói.

- Tôi biết cậu đang nghĩ gì, người con gái này là của tôi, không sớm thì muộn.

- Tôi khuyên chị nên từ bỏ đi, Khánh Tường vốn dĩ không phải là người mà chị muốn bẻ cong là có thể bẻ được đâu.

Người phụ nữ cố chấp này, tới khi nào mới chịu nhận ra sự thật đây?

- Nói cho cậu biết điều này. Trước đây tôi thích con trai, tôi là gái thẳng một trăm phần trăm. Nhưng từ khi gặp cô bé này, không biết tôi đã bị cô ấy bẻ cong từ khi nào. Mỗi lần thấy Khánh Tường buồn rầu chuyện gì là lòng tôi lại thấp thỏm lo âu, khi em ấy về tổ chức làm việc, thần thái ngút trời ấy, ánh mắt ấy, bộ dạng đáng yêu lúc thưởng thức món ăn của tôi nữa. Tất cả chúng đều khiến tôi mê mệt. Người bẻ cong tôi là em ấy, tôi có thể dễ dàng buông tay được sao?

Vừa dứt câu, không gian trong phòng bỗng nhiên bị trùng xuống, không có bất cứ câu nói nào được phát ra cả. Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên trong.

Saint trầm ngâm không nói gì cả, vì anh không thể phủ nhận được những gì mà Vương Nhã nói. Anh ta chỉ lo rằng nếu để Khánh Duy biết được kế hoạch này của Vương Nhã thì anh ấy sẽ không ngần ngại đuổi Vương Nhã đi đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.