Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 250: Chương 250: Sự giả tạo khôn lường




Ánh mắt đó, thái độ đó, cử chỉ đó quá đỗi bình thường nhưng qua đôi mắt của Mỹ Quyên nó lại trở thành thứ gì đó lạ kì.

Nếu đổi lại là một người bình thường, khi bị người khác đưa đi thì điều đầu tiên phải nghĩ tới là địa điểm ở đâu? Người nào muốn gặp mình? Mục đích là gì? Tốt hay xấu. Nhưng hiện tại thì trong đầu Mỹ Quyên lại hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ còn đọng lại ánh mắt, nét mặt và cử chỉ của người đàn ông trước mặt mà thôi. Ả ta nghệch mặt ra nhìn người đàn ông ấy một cách si mê say đắm, dường như trên thế giới này chỉ còn có hai người bọn họ vậy thôi.

Ngay cả bản thân của Mỹ Quyên cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động đáng xấu hổ như vậy, cô ta chỉ biết chiều theo cảm xúc của bản thân, muốn nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của người này lâu hơn một chút nữa mà thôi.

Mãi tới khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rộng lớn thì Mỹ Quyên mới giật mình thoát khỏi cơn mê. Không biết cô ta đã nhìn người đàn ông ấy bao lâu rồi, nhưng vẫn có cảm giác chưa đủ.

Căn nhà ở ngoại ô thành phố xộc lên mùi ẩm mốc của gỗ, đã vậy lại còn bị che phủ bởi tán cây dài.

Đứng thẫn thờ ở phía trước một thời gian dài, Mỹ Quyên dường như vẫn chưa có ý định bước vào.

Nhưng rồi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông kia khẽ liếc ngang qua cô khiến cho cô ta bất giác run sợ, sau đó còn lạnh giọng nói.

- Còn đứng ở đó làm gì? Không mau vào đi, ông chủ đang chờ cô ở bên trong.

Người đàn ông khó chịu nhìn Mỹ Quyên, trong đầu anh ta bây giờ bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả. Hắn ta không thích cái ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, ánh mắt thèm khát sự yêu thương một cách lộ liễu như vậy.

Nếu như không phải ông chủ đã canh dặn phải hết sức bình tĩnh, không được để cho thai phụ hoảng sợ thì hắn ta chả bao giờ lấy hết sự ga lăng, sự dịu dàng của bản thân ra để đối tốt với loại phụ nữ này đâu.

Có cho tiền thì hắn ta cũng chả dám động vào người phụ nữ này. Mặc dù đã có chồng mà lại có cái thái độ đu đưa như thế thì cũng chả phải loại tốt lành gì đâu.

Phát ớn đi được!

Trong giây lát, hình tượng dịu dàng ân cần ban nãy đột nhiên tan thành mây khói. Mỹ Quyên hơi cúi người xuống đất, khẽ cười.

Nụ cười này, không biết nó có mang ý nghĩa gì nữa. Khinh thường bản thân tự mình đa tình? Chỉ vì một hành động lịch sự nho nhỏ của người ta là đã bắt đầu ảo tưởng? Hay ả ta đang tự chế giễu sự thiếu thốn tình thương, thiếu đi sự yêu chiều của người chồng trên danh nghĩa? Để rồi khi nhận được một xíu lòng tốt cỏn con lại tự cho rằng người ta có ý với mình nên mới làm thế?

Tất cả các giả thiết đặt ra đều có vẻ đúng ấy nhỉ? Nhưng mà suy cho cùng thì đây đâu phải là vấn đề cần được quan tâm đâu, quan trọng là người nào ở bên trong kia muốn tìm gặp cô ta với mục đích gì kia kìa.

Cánh cửa được mở ra, khung cảnh đẫm máu ban nãy đã được lau dọn một cách sạch sẽ không tì vết. Mùi tanh tưởi của máu cũng không còn, thay vào đó là mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng.

Nhẹ nhàng tiến vào trong, Mỹ Quyên nhìn thấy Minh Hào đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn, tay cầm thứ chất lỏng màu đỏ mang tên rượu vang rồi khẽ đung đưa qua lại, khiến cho nó sóng sánh muốn tràn ra khỏi ly.

Thấy Mỹ Quyên có hơi e dè, Minh Hào khẽ cười rồi nên tiếng.

- Ngạc nhiên lắm ư? Cô không nghĩ người mình sắp gặp là tôi sao?

Nói rồi hơi dừng lại một chút, Minh Hào quay sang bên trái ra lệnh cho người làm.

- Không mau ra đỡ thai phụ? Mang ghế đệm tới cho cô ấy ngồi, mang trái cây lên cho cô ấy ăn. Nếu không đứa bé có mệnh hệ gì thì tôi làm sao kiếm được đứa khác đền cho cô ta đây.

Mới nghe qua thì có thể thấy rằng đây là một lời quan tâm của Minh Hào dành cho Mỹ Quyên, nhưng nếu như để ý kĩ thì sẽ thấy nó chả khác gì là một lời đá xéo cả.

Có lẽ Mỹ Quyên không hiểu đâu, cô ta vẫn còn cho là Minh Hào thật sự đối tốt với cô ta cho nên tâm trạng cũng có một chút nở hoa.

Ừ thì trước lạ sau quen mà thôi, ả ta vẫn ung dung tận hưởng sự đãi ngộ mà Minh Hào đưa ra mà không hề biết rằng, đây có thể chính là ân huệ cuối cùng mà anh dành cho phạm nhân trước khi bắt đầu dày vò họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.