Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 145: Chương 145: Trò vui chuẩn bị bắt đầu




Sợ tay em bẩn

Một câu nói nghe có vẻ như bình thường nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn tới Khánh Tường, nhìn bàn tay nhỏ nhắn được Khánh Duy nắm trọn, ân cần lau từng chút một mà trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả

Dường như có một dòng nước ấm vừa chảy qua nội tâm của cô vậy, cảm giác lâng lâng hạnh phúc

- Anh cứ như thế này thì làm sao em nỡ đi lấy chồng?

Nghe vậy Khánh Duy đột ngột khựng người lại, nhanh tay cuốn lấy chiếc khăn rồi nhét trở lại vào túi, ánh mắt thoáng tia kinh ngạc nhìn Khánh Tường, anh lãnh đạm nói

- Ông đây còn đang mong em mau cuốn gói về nhà chồng cho nhanh, lớn rồi mà còn phải để anh chăm sóc thì làm sao ông đây lấy vợ?

Act cool đứng hình mất 5 giây

Khánh Tường sẽ rút lại cảm xúc dâng trào cũng như câu nói sến súa vừa rồi dành cho Khánh Duy nhé, ai đời có người anh nào lại muốn đuổi em gái về nhà chồng như người này không? Thật sự nếu đây không phải là nơi đông người thì Khánh Tường đã mau chóng đá cho Khánh Duy vài cái rồi

Phải cố dặn lòng rằng đang ở đám cưới của người yêu cũ, phải sang chảnh lên mới được

Không lâu sau đó, lễ đường tràn ngập tiếng nhạc du dương, những tiếng vỗ tay giòn giã để đón chào cô dâu đang tiến vào trong sảnh

Khoác tay bố, Mỹ Quyên dịu dàng như một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích, thật lộng lẫy và xinh đẹp, khác hẳn với vẻ mặt tức tối ban nãy Cũng phải thôi, mỗi người phụ nữ đều sẽ là công chúa trong ngày trọng đời nhất của cuộc đời, cô ta vừa đi vừa mỉm cười với Trung Hiếu, là chú rể đang đứng bên trên lễ đường

Nhưng ánh mắt của anh ta lại không hồi đáp lại Mỹ Quyên, Trung Hiếu đang chăm chú nhìn vào Khánh Tường đang ngồi ở vị trí dành cho quan khách, ánh ắm trìu mến đến lạ

- Có vẻ như chú rể đang nhìn em kìa

Khánh Duy đương nhiên nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Trung Hiếu đang chĩa về phía em gái mình, anh chàng không ngần ngại mà liếc mắt nhìn Trung Hiếu một cái như một lời cảnh cáo ngầm

Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu

Khánh Tường cười khẩy trước lời trêu chọc của Khánh Duy, nhưng cô không đáp lại Anh ta là cái thá gì mà cô phải quan tâm? Nhìn thì làm được gì? Cô và hắn ta không cùng đẳng cấp, Trung Hiếu chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào chạm tới cô một lần nào nữa

Hơi sững sờ trước ánh mắt hình viên đạn của Khánh Duy, Trung Hiếu khẽ rùng mình một cái sau đó không dám liếc qua chỗ Khánh Tường một lần nào nữa

Trao tay cô dâu cho chú rể, cùng nhau nắm tay đi đến trước mặt cha xứ đọc lời tuyên hệ của hai người, vị chủ tọa tức cha xứ hiền hậu nhìn đôi cặp nam nữ trước mặt mình, người nói

- Hôm nay là ngày đẹp trời, trước mặt mọi người các con hãy đọc lời tuyên hệ của mình để mọi người chứng giám cho tình yêu của chúng con

Mỹ Quyên cười, một nụ cười thật tươi đến nỗi khóe mắt cong lên, khuôn miệng rộng ra gần như tới mang tai, cô ta khẽ gật đầu

Vị chủ tọa cầm lấy một quyển sách nhỏ trên tay, sau đó liền đặt câu hỏi với hai người họ

- Các con có tình nguyện tới đây không?

- Thưa có

- Người nữ, con có thực sự đồng ý lấy người nam này làm chồng hay không?

- Thưa con đồng ý

Mỹ Quyên nhanh nhảu đáp, dường như sợ có ai sẽ cướp mất câu trả lời của cô ta vậy, cô ta nhìn Trung Hiếu rồi cười hạnh phúc Cuối cùng ngày này cũng tới, ngày cô ta chờ từ lâu lắm rồi cuối cùng cũng thành sự thật

- Còn người nam, con có đồng ý lấy người nữ này làm vợ hay không?

- Thưa

Trung Hiếu trả lời trong sự ngập ngừng và lúng túng, hắn ta đưa mắt nhìn sang phía Khánh Tường đang ngồi, dường như chỉ chờ một cái lắc đầu từ cô là hắn sẽ buông bỏ tất cả để đi theo cô

Mỹ Quyên cảm thấy không vui khi Trung Hiếu trả lời ngập ngừng như thế, cô ta cũng nhìn theo hướng Trung Hiếu đang nhìn, phát hiện ra hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Khánh Tường mà trong lòng lại nổi lên cơn ghen ghét Mỹ Quyên mau chóng nhéo tay Trung Hiếu để kéo hắn ta về thực tại, không còn tơ tưởng tới Khánh Tường nữa

Vị chủ tọa có hơi bất ngờ khi thấy chú rể ngập ngừng như vậy, bởi từ xưa tới giờ chưa một ai cưới vợ mà lại chần chừ như Trung Hiếu, không lẽ đây là cuộc hôn nhân sắp đặt? Người nam bị ép buộc sao?

Không nhận được tín hiệu từ Khánh Tường mà lại nhận được ánh mắt hình viên đạn của Khánh Duy, Trung Hiếu bất giác dời ánh mắt sang vị trí khác, hắn ta mau chóng trả lời vị chủ tọa

- Thưa con đồng ý

- Thế ta tuyên bố hai con là vợ chồng

VỪa dứt lời lập tức bên dưới rộn ràng tiếng vỗ tay cũng như lời chúc phúc dành cho cô dâu chú rể, ai ai cũng vui mừng thay họ

Nhưng duy nhất hai người ngồi im tham dự lễ cưới từ đầu đến cuối, Khánh Tường đăm chiêu nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Mỹ Quyên, ánh mắt lười biếng không quan tâm tới nhân vật chính của buổi lễ, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở

- Cứ cười đi, trò vui chuẩn bị bắt đầu rồi

- ------------

Vốn dĩ tính cho Hào ca xuất hiện trong chương này, cơ mà kẹt xe quá nên không tới kịp mất tiêu rồi

Các cậu ơi, Minh có một trò chơi này dành cho các cậu cũng như để thử thách bản thân Minh, như các cậu đã biết thì giới hạn của Minh là một ngày 4 chương đúng hem Vậy bây giờ Minh nói một ngày ra 5 chương thì sao nhỉ? Đương nhiên là 5 chương dài chứ không chia nhỏ ra, mỗi chương từ 1k chữ trở lên thì các cậu thấy sao? Tính từ bây giờ cho tới chủ nhật, tức là còn 4 ngày nữa, nếu số phiếu đạt mốc 18,5k thì ngày hôm đó sẽ bão chương coi như là quà tặng cho các cậu, như vậy có chịu hem cmt phía dưới cho Minh biết ý kiến của các cậu như thế nào nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.