Khánh Tường đương nhiên biết được hàm ý sâu xa ẩn sau câu nói và điệu cười giả lả của Phỉ Phỉ, bề ngoài là thế nhưng bên trong lại không hề như vậy.
- Thật trùng hợp, không biết rằng cô bé nhân viên này có thái độ gì với cậu vậy?
Dù gì cũng đã làm rầm rộ lên rồi, cô cũng muốn biết nguyên nhân dẫn tới cớ sự này.
Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn nhân viên rồi quay sang nói với Khánh Tường.
- Tôi muốn mua chiếc váy giống như cái mà cậu đang mặc, nhưng có vẻ như cái cuối cùng bị cậu giành lấy rồi. Hay là...
Dừng lại một chút, Phỉ Phỉ khẽ cười. Sau đó dùng tay vuốt ve chiếc váy Khánh Tường đang mặc. Ánh mắt lộ rõ tia khinh khỉnh rồi nói tiếp.
- Chi bằng cậu đưa nó lại cho tôi đi, người như cậu được bước chân vô cửa hàng này là may mắn lắm rồi, những bộ đồ sang trọng và đắt tiền như thế không phù hợp với một người nghèo nàn như cậu đâu.
Trong tiềm thức của Phỉ Phỉ, cô ta chỉ nhớ Khánh Tường là một người mờ nhạt, không có dấu ấn gì đặc biệt để ả ta phải nhớ tới cả. Khánh Tường khi ấy chơi thân với Mỹ Quyên, Mỹ Quyên còn là con nhà có điều kiện, lúc nào cũng mặc vào người những bộ đồ đắt tiền, đi chơi ở những nơi xa xỉ. Vung tiền không tiếc tay. Đây mới là những người thượng lưu, đáng để ả ta để ý tới.
Còn Khánh Tường?
Một con người nhạt nhẽo, lúc nào cũng mặc những bộ đồ tầm thường, ăn uống cũng không khác gì những đứa bình dân là bao nhiêu. Lại còn ít khi tụ tập ăn chơi với bạn bè, suốt ngày cứ nhốt mình ở trong nhà.
Nếu như lúc đó Phỉ Phỉ không vô tình bắt gặp Mỹ Quyên và Khánh Tường đi chơi với nhau thì có lẽ ả ta cũng không biết đến sự tồn tại của Khánh Tường.
Nói cho cùng, vì để ý tới Mỹ Quyên nên mới có chút ấn tượng mờ nhạt với Khánh Tường.
- Cô...
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Vương Nhã ở phía bên cạnh bất ngờ lên tiếng, hàng lông mày thanh tú bất giác cau lại vì khó chịu. Dám đụng đến tiểu bảo bối của cô? Con mụ này có phải muốn chết rồi không?
Không được, phải kiềm chế lại. Nhất định không được đánh người, không được đánh người.
Vương Nhã hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, trong đầu lẩm nhẩm câu nói kia tựa như câu thần chú để nhắc nhở bản mình ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Khánh Tường.
Thôi được rồi, bảo bối không cho phép làm càng, không được không được.
Vì em! Tôi nhịn.
Nếu không là cô ta xong đời với Vương Nhã.
Liếc mắt nhìn thấy tâm trạng của Vương Nhã dần ổn định lại, Khánh Tường mới quay sang đối chất với Phỉ Phỉ. Tuy bị cô ta sỉ nhục nhưng trên môi của Khánh Tường vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như đang cười vào cái sự ngu ngốc của cô ta vậy đấy.
- Phỉ Phỉ, cô nói những bộ đồ sang trọng này không phù hợp với những người nghèo nàn về kinh tế như tôi? Vậy cho tôi hỏi rằng liệu nó sẽ phù hợp đối với người nghèo nàn nhân cách như cô sao?
Vừa dứt câu, không gian bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường. Tưởng chừng còn có thể nghe được tiếng muỗi vo ve bên tai nữa cơ.
Nụ cười đắc thắng trên khóe môi của Phỉ Phỉ bỗng nhiên cứng đờ lại. Người phụ nữ này dám nói cô nghèo nàn nhân cách ư? Sao cô ta dám?
- Người như cô không có tư cách nói chuyện với tôi.
Ả ta tức giận nói lớn, sau đó quay sang quát cô nhân viên nhút nhát đang đứng khép nép một bên.
- Gọi quản lý ra đây, tôi muốn mua cái váy này bằng mọi giá, nếu không cái cửa hàng này đừng hòng tiếp tục kinh doanh