“Mai cậu đi học nhớ qua gọi tớ đấy” -Cô dặn cậu.
“”Tớ cần suy nghĩ thêm về việc đi học trở lại” -Bạch Dương vừa đưa thìa cháo vào miệng vừa bình thản nói. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Bảo Bình vì cậu tin rằng Bảo Bình sẽ phản đối việc này, vì cậu có cảm giác đôi mắt ấy luôn nhìn xuyên được suy nghĩ của cậu. Bảo Bình rất hiểu ý người khác mà. Cô có thể đoán ra đối phương định nói gì dù họ chưa mở miệng nhưng trong chuyện tình cảm thì cô lại mù tịt.
“Là sao? Đi thì đi thôi cần gì phải suy nghĩ. Cậu đã nộp hồ sơ và đỗ vào trường rồi mà” -Cô vẫn không hiểu cho lắm.
“Cậu biết mà gia đình tớ không khá giả gì. Gia đình tớ chuyển từ thành phố về đây cũng vì khoản chi phí thuê nhà, sinh hoạt vượt quá khả năng của họ. Trước kia số tiền hàng tháng của bố mẹ đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày và lo cho tớ nhưng giờ mẹ lại mất, gánh nặng ấy lại đè lên vai bố. Ông nói chắc chắn sẽ lo cho tớ không để tớ phải thua thiệt bạn bè nhưng tiền lương của ông chỉ đủ cho hai bố con sống trong khi đó còn bao nhiều khoản tiền khác phải lo. Tớ muốn ra ngoài kiếm tiền...” -Bạch Dương không rời mắt khỏi tô cháo, giọng đều đều.
“Cậu làm tớ quá thất vọng rồi. Cậu không phải Bạch Dương mà tớ quen biết. Bạch Dương trước kia không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, không chấp nhận đầu hàng bất cứ điều gì cản trở đường đi của cậu ấy. Còn người trước mắt tớ là một kẻ hèn nhát, chán nản, tuyệt vọng, thất bại. Cậu nhớ lại đi! Nhớ lại ước mơ của cậu, nhớ lại nguyện vọng của cha mẹ cậu, niềm tin của thầy cô, bạn bè...” -Bảo Bình phản ứng mạnh mẽ khi nghe Bạch Dương nói.
“Cậu bị sao vậy? Bình tĩnh lại nào! Tớ chỉ đang nghĩ thôi mà!” -Bạch Dương ngạc nhiên trước thái độ của cô bạn rồi vội vã bào chữa.
“Cậu bảo tớ phải bình tĩnh thế nào đây? Bình tĩnh nhìn cậu sa dần vào vũng bùn lầy à? Tớ không làm được. Tớ không cho phép cậu làm vậy dù chỉ là suy nghĩ” -Bảo Bình nổi điên lên. Bạch Dương tròn mắt nhìn cô đang dạy dỗ cậu.
“Cô bé tám năm trước hiền lành của tớ đâu rồi sao cậu dữ vậy?” -Bạch Dương cười tươi cố cứu vãn tình thế. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Bảo Bình tức giận và mắng cậu kinh khủng đến như vậy dù có lúc cô cũng giận dỗi vu vơ vì những trò đùa của cậu.
“Tớ không phải con nhóc tám năm trước của cậu. Tớ đủ trưởng thành để hiểu cậu đang muốn làm gì. Cậu hãy nhìn lại bản thân mình đi. Tớ về đây” -Câu nói của Bạch Dương không có hiệu quả rồi thậm chí còn làm Bảo Bình thêm bốc hoả.
Bảo Bình quay người ra hướng cửa chính. Cô thấy hôm nay mình thật kì lạ đến chính cô còn chẳng hiểu mình bị cái gì nữa, chỉ biết rằng cô rất khó chịu khi nghe Bạch Dương nói ra ý định của cậu ấy. Có thể Bạch Dương sẽ nghĩ cô có tư cách gì mà xen vào cuộc sống của cậu ấy nhưng với cô đã là bạn thân thì cô sẽ không để cậu tự tay huỷ đi tương lai của mình. Cô ít khi quan tâm người khác nghĩ gì về mình thậm chí nhiều lúc còn vô tâm nữa bởi với cô điều đó thật nhảm nhí và tốn thời gian. Cô đâu thể làm vừa lòng tất cả mọi người, cô sẽ làm những điều con tim và lí trí mách bảo là đúng. Tuy nhiên, lần này cô lại chú ý đến suy nghĩ của Bạch Dương. Cô sợ cậu sẽ nghĩ tiêu cực hay làm những điều ảnh hưởng đến bản thân. Cô sợ cậu ghét cô. Sợ rất nhiều thứ mà cô cũng khó lí giải hết được. Nó giống như sự bất lực của cô khi nhìn thấy Bạch Dương ôm lấy thi thể lạnh ngắt của mẹ gào khóc, khi cậu thẫn thờ nhìn mọi người vào viếng, khi cậu cố kìm nén bạn thân không cho một giọt nước mắt tuôn rơi dù tim quặn thắt, khi cậu muốn giữ bố ở lại nhưng lại không muốn ông phải sống cùng nỗi buồn, khi cậu gượng cuời để cô yên tâm... Tất cả tất cả cô biết hết chứ, mọi thứ đều thu vào mắt cô nhưng cô chẳng biết nên làm sao. An ủi ư? Cô không giỏi nói mấy lời đó vì trong lúc này nó quả là thừa thãi bởi khi khi bạn buồn một điều gì đó nếu có người an ủi thì chỉ khiến bạn nhớ lại nỗi buồn đã cố gắng quên mà vô thức bật khóc nức nở. Khóc ư? Không, những ngày âm u đó đã đẫm nước mắt của mọi người rồi, cô không muốn góp thêm sự tang thương vốn đã bao trùm lên với lại cô muốn mạnh mẽ mà bước tiếp cùng cậu chứ không phải chỉ biết ngồi đó khóc và oán trách sao số phận lại bất công với mình. Cô muốn biết cái cảm giác này là gì nhưng thôi kệ đi chỉ cần cậu ấy trở lại là chính mình là được rồi. Bảo Bình không muốn lại đau đầu nghĩ ngợi thêm. Dường như mọi lời nói lúc này đều chẳng cần thiết và quan trọng nữa. Cô và cậu đã chơi thân với nhau từ nhỏ nên cô nghĩ cậu sẽ hiểu cô muốn nói gì mà không phải nói ra. Chỉ cần dùng hành động là đủ.