Bảo Bọc Khiết An

Chương 2: Chương 2: Sai chỗ dung thân? (2)




Mẹ Khiết An đã bỏ đi vào một ngày tháng 8, lúc trời đã không còn lạnh nữa mà chuyển sang nắng nóng. Nhưng đó là lúc mà nhiệt độ bên ngoài không còn có thể ảnh hưởng đến tâm hồn đã nguôi lạnh của mẹ. Lúc đó Khiết An vừa tròn 9 tháng-xinh đẹp chúm chím như một bông hoa nhỏ- đã bập bẹ nói được vài từ đơn giản trong sự thích thú của mọi người. 9 tháng Khiết An đã biết nói biết gọi mẹ lúc trời mưa:” mẹ ơi mia, mia rồi”(mưa rồi! :rain: ) ) và trở thành đứa trẻ được nhiều người yêu thích. Nhưng mẹ Khiết An cũng không thể nào trụ lại nổi thêm một ngày nào nữa dù mẹ rất thương cô. Thấy con gái lanh lợi thông minh, mẹ cũng đã hy vong là vì như vậy mà sẽ có những người thay mẹ che chở con. Mẹ Khiết An lúc ấy bỏ đi, nghĩ rằng mình sẽ chạy vào Nam lập nghiệp, ổn định rồi sẽ về ly hôn và đón con về. Bởi vì nếu hiện tại đưa Khiết An theo, gia đình nhà nội chắc chắn sẽ về bên ngoại và làm khó ông bà ngoại để đòi lại cháu. Sự lý trí của mẹ khiến cho Khiết An không khỏi khen ngợi khi nghe kể lại bởi vì nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như thế. Cô không thích kiểu người ngu ngốc không có tính toán nên dù lâm vào hoàn cảnh nào thì suy nghĩ thiệt hơn vạch ra kế hoạch vẫn là khôn ngoan nhất. Nhưng có một điều nằm ngoài kế hoạch của mẹ, đó là bố đã bỏ tất cả lại( bao gồm cả con gái là Khiết An, huhu) để đi tìm mẹ. Nghe phong phanh là trong miền nam mẹ có một người anh ruột vào đó đã lâu làm tài xế cho một ông sếp lớn, bố Dương liền mau chóng đoán ra ý định của mẹ Khiết An. Chắc chắn mẹ sẽ tìm đến nhà anh trai nương nhờ những ngày đầu tiên nên bố vội vã đi tìm. Sau đó ít lâu, bố trở về đón Khiết An theo cùng, mặc cho sự đay nghiến của bà nội đòi từ bố nếu bố dám bỏ gia đình mà đi theo người phụ nữ “hư hỏng” kia.

Có lẽ đó cũng là một bước ngoặt khiến cho bước ngoặt trước đó không trở thành bước ngoặt! Đáng lẽ ra bố mẹ đã chia tay từ năm ấy, khi Khiết An chỉ là một nhân vật phụ tô điểm thêm cho sự éo le trong số phận hai vị phụ huynh. Nhưng có lẽ vì bất ngờ và động lòng trước hành động dứt khoát của bố Dương, khiến mẹ Khiết An một lần nữa chấp nhận lại người đàn ông ấy. Hai người đã có những năm tháng đầu vất vả vì xa quê lạc lõng ở xứ người. Nhưng vì chăm chỉ và thạo nghề, cả hai sớm mua được một căn nhà nhỏ để mở tiệm may riêng sau một thời gian đi làm thợ thuê cho những tiệm may lớn. Gia đình nhỏ của Khiết An lại một lần nữa hồi sinh, và cô đã có một tuổi thơ đúng nghĩa bởi vì phần kí ức cũ đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu óc một đứa trẻ. Khiết An còn tưởng rằng cô vốn dĩ sinh ra đã nằm ở cái giường trong căn gác xép thấp tè này, dơ cao chân là có thể chạm tới trần nhà xốp đã bị cô làm thủng nhiều lỗ nhỏ. Khiết An cực kỳ yêu căn nhà của mình dù nó không được đẹp như những căn nhà hàng xóm đã ở lâu năm và được xây cất khang trang. Có lẽ một phần ký ức cũ dù không còn lưu lại nhưng cũng ảnh hưởng ít nhiều đến nhân cách của Khiết An, nhắc nhở cô rằng nên trân quý mọi thứ ở hiện tại vì nó không dễ gì có được.

Được mười tuổi tròn, Khiết An có thêm một em trai kháu khỉnh, em trai sinh ra vào đầu mùa hè, được đặt tên là Khánh An. Lúc Khiết An trở về từ buổi liên hoan cuối năm đã thấy mẹ ở trong taxi bế em trên tay bước xuống, bố Dương luống cuống xách về túi to túi nhỏ đồ của em bé. Em ba ngày tuổi người còn đỏ hồng, mặt còn nhăn nhăn chưa rõ nét, em bé mới sinh nhìn như khỉ con nhưng Khiết An không chê bai mà lại đặc biệt yêu thích. Căn nhà nhỏ cũng vì thế mà tràn ngập tiếng cười vì có một chị hai đảm đang luôn quanh quẩn bên em bé. Khiết An dần trở thành một vú em đúng nghĩa khi phụ giúp mẹ chăm em và hết sức yêu thương em. Cậu bé cũng vô cùng quấn quýt với cô và dần rõ nét là một tiểu mỹ nam. Rõ ràng là một bé trai nhưng lại sở hữu những đường nét giống mẹ nên thanh tú vô cùng. Khiết An thì lai giữa mẹ và bố nên không có được vẻ đẹp kiều mị này. Cô là đứa trẻ sáng sủa thông minh lanh lợi, khi cười để lộ ra chiếc răng khểnh di truyền từ bố cùng má lúm đồng tiền. Cũng gọi là có chút duyên dáng riêng đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.