Những ngày sau đó Tô Khiết Như bị khởi tố và bị truy nã trên khắp các đường phố về tội danh gây tai nạn bỏ trốn, bắt cóc trẻ em và có hành vi cố ý giết người.
- “Tô Khiết Như! Cuối cùng thì cô cũng đang phải trả giá cho những gì cô đã làm rồi.”
Tĩnh Anh ngồi xem tin tức buổi sáng, thầm nói.
Hôm nay là ngày nghỉ nên cô quyết định đưa Yến Nhi cùng tới bệnh viện thăm anh. Trên đường đi cô ghé qua tiệm hoa mua một bó tươi để cắm vào lọ trong phòng anh. Yến Nhi sau khi xuống xe thì ngoan ngoãn để cô dắt tay đi tới phòng “Tổng thống” nơi anh đang nằm.
Cô vừa đưa tay lên mở cửa ra thì nhìn thấy trong phòng anh có một bóng người đàn ông. Thấy vậy, cô bèn khép hờ cửa lại và nhìn kĩ xem người đó là ai thì hoá ra đó chính là Hàn Tử Hân, Hàn Tử Hân đang nói chuyện với anh.
Rồi cô đưa ngón trỏ tay lên giữa miệng ý muốn bảo Yến Nhi giữ im lặng.
- “Phong Thần! Bây giờ cậu nằm ở đây thế này là do cậu cứu Yến Nhi. Đây là cái giá cậu phải trả để bù đắp tổn thương bấy lâu nay cậu gây ra cho mẹ con cô ấy. Tôi...thực sự rất ghen tỵ với cậu đấy. Mặc dù cậu đã khiến Tĩnh Anh tổn thương rất nhiều nhưng sau khi cậu hối lỗi và chỉ qua một vài kí ức tuổi thơ của hai người mà cô ấy đã chấp nhận cậu nhưng còn tôi thì sao? Tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy nhưng dù tôi có làm thế nào thì đi chăng nữa thì vị trí của tôi trong lòng cô ấy vẫn chỉ là bạn, không hơn không kém. Ngày hôm ấy, cậu nói là cậu không báo cảnh sát nhưng tại sao cảnh sát lại xuất hiện lúc đó? Phải, chính tôi đã báo cảnh sát, tạo một câu chuyện nhỏ để lôi kéo họ đi ngang qua đó. Kế hoạch của tôi hôm đó thực ra là muốn nhân cơ hội lần này mang Tĩnh Anh và Yến Nhi đi, khiến họ thấy rằng ở bên cạnh anh là vô cùng nguy hiểm nhưng cuối cùng...tôi không ngờ là mọi chuyện lại xảy ra như vậy.”
- “Tử Hân! Mọi chuyện anh nói là thật sao?”
Hàn Tử Hân đang nói dở thì cô liền đẩy cửa đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của Hàn Tử Hân với Vương Phong Thần.
- “Tĩnh...Tĩnh Anh! Sao em lại ở đây? Em đến khi nào sao...”
Hàn Tử Hân cứng họng khi nghe thấy giọng nói của cô vang lên từ phía sau lưng.
- “Đủ để nghe thấy hết toàn bộ những gì cần nghe.”
Cô nhìn Hàn Tử Hân chằm chằm, lạnh lùng đáp.
- “Tĩnh Anh! Anh...anh làm vậy cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi.”
Hàn Tử Hân vội vàng giải thích.
- “Anh nói anh làm vậy vì yêu tôi? Hừ, anh mà cũng biết yêu là gì sao? Anh có biết là anh ích kỷ lắm không? Rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng tôi rồi đây?”
- “Tĩnh Anh! Anh không có. Xin em hãy nghe anh giải thích có được không?”
Hàn Tử Hân vội nắm tay cô cầu xin nhưng cô lại nhanh chóng hất tay anh ra rồi nói:
- “Tôi không muốn nghe anh giải thích hay bao biện bất kì lời nào cho sự ích kỷ của anh cả. Cũng chỉ vì anh mà anh có biết là Phong Thần suýt chút nữa đã mất mạng rồi không? Tôi dù có trở thành goá phụ thì tôi cũng sẽ không thể ở bên cạnh một người như anh. Anh không còn là Hàn Tử Hân mà tôi quen nữa rồi. Mời anh đi cho.”
Cô vừa nói vừa tránh xa Hàn Tử Hân ra. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy tội lỗi cùng với đó là nhìn xem thái độ của Yến Nhi thế nào. Nhưng con bé lại ôm chặt chân cô như muốn trốn tránh anh. Phải chăng con bé nó nghe anh và cô nói chuyện thì cũng hiểu và ghét anh rồi sao?
- “Tĩnh Anh! Anh...”
- “Anh đi đi!”_______Cô gào thét lên.
Cuối cùng Hàn Tử Hân đành lưu luyến mà rời khỏi. Thực ra sau chuyện của Vương Phong Thần lần này thì anh cũng đã quyết định sẽ từ bỏ cô rồi. Hôm nay anh tới đây là muốn tạm biệt Vương Phong Thần, cô và Yến Nhi trước khi trở về Mỹ.