Hàn Tử Hân say quá nên lúc bị đưa đi anh vẫn cứ nói mê man đòi uống rượu.
Tại Hàn gia____________
Hôm nay bà quản gia về quê có đám giỗ nên trong nhà bây giờ chỉ có một mình Tử Kỳ làm việc. Cô vừa kết thúc tiết học buổi sáng ở trường về nhà và đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Tử Kỳ vội chạy ra mở cổng. Trước cổng bây giờ là một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó. Trước mặt cô là đại thiếu gia cả người đang mềm lả đi đang được hai người thanh niên đỡ.
- “Thiếu gia! Thiếu gia bị sao thế này?”
- “Hàn thiếu tới chỗ chúng tôi uống say rồi làm loạn lên. Thật may là chúng tôi biết được thân phận của cậu ấy nên chúng tôi đưa cậu ấy về đây.”
- “Cảm ơn các anh. Mời các anh đi theo tôi.”
Tử Kỳ vô cùng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên sau mấy tháng làm việc ở đây cô thấy thiếu gia say xỉn. Không biết là có chuyện gì xảy ra nữa. Liệu cô có nên thông báo cho bà quản gia biết hay không? Nhưng lâu lắm bà ấy mới về nhà, cô nghĩ mình không nên làm phiền bà ấy.
Hai người kia giúp Tử Kỳ đưa Hàn Tử Hân lên phòng, thanh toán tiền (rượu) rồi ra về.
- “Thiếu gia, tại sao cậu lại uống say như vậy chứ?”
Tử Kỳ chật vật giúp anh cởi giày, cởi tất và nói. Sau đó cô rất nhanh nhẹn chạy vào trong phòng tắm lấy một chậu nước ấm và một cái khăn bông ra định lau người cho anh. Tử Kỳ hơi ái ngại, chần chừ vì đây là lần đầu tiên cô ở bên cạnh một người đàn ông (say rượu). Nhưng nếu không giúp thiếu gia lau người thì chắc chắn cậu ấy sẽ rất khó chịu. Nghĩ vậy, Tử Kỳ liền gạt hết mọi ngượng ngùng sang một bên, từ từ cởi từng cúc áo sơ mi của Hàn Tử Hân ra. Cơ ngực rắn chắc 6 múi từ từ hiện ra trước mặt cô. Khuôn mặt Tử Kỳ thoáng đỏ như trái cà chua chín. Cô nhẹ nhàng lau người cho anh. Cảm giác mát lạnh đột nhiên xâm chiếm cơ thể, Hàn Tử Hân bỗng mở mắt nhìn cô. Tử Kỳ giật mình thì khựng tay lại, khuôn mặt cô càng đỏ hơn, cô lắp bắp nói:
- “Th...thiếu gia! Em...em chỉ muốn giúp cậu thoải mái thôi. Cậu đừng hiểu lầm.”
*bụp
Đột nhiên Hàn Tử Hân liền nắm tay cô rồi kéo cô ngã ngửa ra giường. Tử Kỳ hai mắt trợn tròn nhìn anh, trái tim cô đập loạn.
- “Tại sao em không yêu tôi chứ?”
Hàn Tử Hân bỗng nhìn thấy “Tĩnh Anh” trước mặt mình, những vụn vỡ từ trái tim anh bỗng tuôn hết ra. Dứt lời, anh liền cúi đầu xuống hôn lên môi “cô” ngấu nghiến.
Tử Kỳ bị anh hôn và cũng là nụ hôn đầu tiên nên đầu óc cứ ong ong, tê dại.
- “Thiếu gia...em...ưm...”
Tử Kỳ quá hoảng loạn. Cô định nói điều gì đó thì lại bị Hàn Tử Hân chặn lại. Sau đó anh liền luồn chiếc lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của cô mà khuấy đảo. Tử Kỳ ban đầu còn có ý định kháng cự nhưng sau đó lí trí của cô lại bị hành động của Hàn Tử Hân lấn áp.
- “Gọi tôi là Tử Hân!”
Hàn Tử Hân trầm giọng ghé sát vào tai “cô” ra lệnh.
- “Tử...Tử Hân...”________Tử Kỳ như mất đi lý trí nên cô dễ dàng bị lời nói của Hàn Tử Hân sai khiến.
Ngay sau đó, Hàn Tử Hân bắt đầu hôn lần lượt lên cần cổ nõn nà và xương quai xanh khiêu gợi của cô. Mỗi nơi Hàn Tử Hân đi qua đều để lại dấu vết xanh đỏ.
*xoẹt
Hàn Tử Hân đưa tay xé rách chiếc áo trên người cô khiến cúc áo rơi tung toé trên sàn nhà và phát ra những âm thanh “lạch cạch“.
Rồi Hàn Tử Hân lại vòng tay ra sau lưng cô gạt phăng đi móc áo ngực vướng víu khiến chiếc áo bung ra, để lộ ra bầu ngực trắng mịn, hồng hào của cô. Tử Kỳ xấu hổ vội lấy tay che ngực nhưng lập tức bị Hàn Tử Hân gạt ra. Không để cô có cơ hội phản kháng, anh liền cúi xuống cắn mút một bên nhũ hoa đỏ hồng như trái cherry chín mọng, một bên còn lại dùng tay nắn bóp, vân vê. Cơ thể lần đầu tiên bị xâm phạm bởi một người đàn ông khiến Tử Kỳ vô cũng nhạy cảm. Chẳng mấy chốc hai nhũ hoa đã dựng đứng lên nhưng lực từ bàn tay anh mỗi ngày một mạnh khiến cô đau đớn kêu lên:
- “A! Thiếu...Tử Hân! Nhẹ thôi...em...em đau...huhu...“.
- “Tĩnh Anh! Anh yêu em...”
*đoàng
Đột nhiên Hàn Tử Hân lên tiếng gọi tên một người con gái khác khiến cho mọi cảm xúc thăng hoa và ảo tưởng trong lòng cô bỗng vỡ vụn. Thì ra là anh đang lầm tưởng cô là một người khác. Tĩnh Anh? Chẳng phải đó là cô gái mà lúc trước anh đã tuyên bố với báo chí là sẽ đính hôn với cô ấy sao? Hạnh phúc vừa nhen nhóm trong lòng cô bỗng vụt tắt. Thì ra là cô đã nhầm. Thực ra trong khoảng thời gian sống và làm việc ở đây, Tử Kỳ đã phải lòng và đem lòng yêu đơn phương Hàn Tử Hân từ bao giờ không hay. Cô luôn quan tâm và muốn tìm hiểu mọi thứ về anh. Cũng có rất nhiều lúc cô lén nhìn anh từ xa nhưng cô không dám đi quá giới hạn vì cô biết rõ thân phận của mình không xứng đáng được với anh. Hôm nay anh say như vậy liệu có phải vì cô gái ấy hay không. Không biết từ bao giờ, gò má cô đã thấm đẫm những giọt nước mắt. Thế nhưng Hàn Tử Hân vẫn như con hổ đói đang dày vò cơ thể cô.
- “Aaaa! Đau quá...Anh...nhẹ thôi...”
Hàn Tử Hân lại nắn bóp ngực cô khiến nó thành ra đủ loại hình thù đồng thời cũng khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cảm giác lẫn lộn, đau đớn xen mê hoặc.
Rồi Hàn Tử Hân lại cởi cả quần ngoài lẫn quần nhỏ của cô ra. Bên dưới nơi tư mật của cô đã ướt đẫm từ lâu. Hàn Tử Hân lần lượt đưa những ngón tay vào đó rồi lại bỏ ra khiến đầu óc cô cứ mê man. Cô vừa cảm thấy khó chịu lại vừa cảm thấy ngứa ngáy, hai chân cứ cọ cọ vào nhau. Nét mặt của cô bây giờ rất mê người và quyến rũ. Lập tức, Hàn Tử Hân liền tự thoát y cho chính mình. Cậu nhỏ to lớn sớm đã căng cứng từ lâu nay được “giải phóng” thì càng to hơn.
Tử Kỳ ngại ngùng xoay mặt sang một bên, đôi chân thon dài cố kẹp chặt vào nhau như một thứ bản năng.
- “A! Tử...Tử Hân...”
Cô vừa cố kẹp hai chân vào nhau thì lại bị anh mạnh mẽ dùng tay tách ra. Ngay lập tức, ** *** to lớn của Hàn Tử Hân liền đâm sâu thẳng vào trong cô bé của Tử Kỳ.
- “Aaaaaa! Huhu...Tử Hân, em...em đau quá...Huhu, anh bỏ ra...đau...”
Bị tấn công đột ngột, cơn đau như xé rách hạ thân bỗng truyền tới khiến cả người cô run rẩy. Nỗi đau thấu tận xương tủy nhưng vì Hàn Tử Hân đang say nên anh không ý thức được áp lực và cơn đau mà mình đang gây ra cho cô. Anh vẫn ra vào bên trong cô kịch liệt. Tử Kỳ không cầm được nước mắt mà cứ thế khóc, cô cũng cố ngăn cho mình không phát ra tiếng rên. Trên drap giường bây giờ có một mảng máu nhỏ đỏ thẫm. Hàn Tử Hân cứ như vậy mà muốn cô không biết bao nhiêu lần cho tới khi mệt lả đi, anh mới dừng lại và chìm vào giấc ngủ. Tử Kỳ cũng vì quá mệt mà ngủ thiếp đi nhưng trong người vẫn cảm thấy khoa chịu, bụng dưới căng tức vô cùng. Trên khuôn mặt trắng hồng của cô vẫn còn đọng lại những vệt nước mắt vô cùng đáng thương.