Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Vương lão gia, Vương Phong Thần đi tới chỗ cô. Anh cố giữ vẻ bình tình vì anh nghĩ nếu bây giờ anh cũng không thể bình tĩnh được thì làm sao có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô được.
- “Phong Thần, ai gọi cho anh vậy?”
Tĩnh Anh thấy anh quay lại bèn hỏi.
- “Anh Nhi à, chắc là chúng ta phải hủy chuyến bay thôi.”_____Nói rồi anh liền một tay nắm tay cô, một tay kéo hành lí rời đi khiến cô càng thêm khó hiểu.
- “Phong Thần! Có chuyện gì mà anh đột nhiên lại muốn hủy chuyến bay vậy?“.
Cô vẫn thắc mắc, hỏi.
- “Em lên xe đi rồi anh sẽ nói.”
Vương Phong Thần lo lắng ở trong lòng nhưng vẫn bình thản đáp.
Không biết làm gì khác, cô đành nghe lời anh ngồi vào trong xe. Lúc này cô lại hỏi tiếp:
- “Phong Thần, bây giờ anh đã nói được chưa? Có chuyện gì mà anh tỏ ra nghiêm trọng vậy?”
- “Tĩnh Anh, em phải hứa với anh là em sẽ thật bình tĩnh nhé?!”
Anh nắm hai bả vai cô, khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi hỏi.
- “Phong Thần, anh mau nói đi! Đừng làm em lo lắng nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh mau nói đi!”
Khuôn mặt cô bắt đầu giật giật vì lo sợ. Cô có linh cảm xấu về hành động và biểu hiện của anh.
- “Ba vừa gọi điện cho anh nói...nói...Yến Nhi mất tích rồi.”
Vương Phong Thần cố gắng kìm chế bản thân và nói với cô.
*bùm
Nghe những lời này, đầu óc cô bắt đầu choáng váng. Cô gấp gáp hỏi anh:
- “Yến Nhi mất tích? Sao lại thế được? Buổi sáng chúng ta vừa mới đưa con bé đi học mà?”
- “Hôm nay nhà trường có tổ chức cho các bé lớp 3 tuổi đi picnic, trong lớp đang chơi trò chơi thì không thấy con đâu nữa...Anh Nhi!”
Vương Phong Thần còn chưa nói hết câu thì cô đã run rẩy ngay cả ngồi cũng không vững. Cô bắt đầu hoảng loạn nói với anh:
- “Không thể nào! Chắc con chỉ đi đâu đó thôi. Em phải đi tìm con...”
- “Anh Nhi, bây giờ em phải bình tĩnh. Anh sẽ đưa em tới trường của con để nói chuyện rõ với cô giáo rồi chúng ta sẽ có biện pháp tìm ra con thôi.”
Vương Phong Thần không muốn cô suy sụp nên đành cố gắng trấn an tinh thần cô. Sau đó hai người vội vã từ sân bay tới nơi lớp của Yến Nhi dã ngoại.
Lúc này Vương lão gia và phu nhân cũng đã có mặt ở đây. Vừa thấy cô giáo, cô vội vã chạy tới, vội vàng hỏi:
- “Cô giáo Lâm! Yến Nhi sao lại mất tích được?”
- “Cô Châu! Lúc nãy lớp có tổ chức chơi trò chơi trốn tìm, đến lúc tập trung các bé lại để nghỉ ăn trưa thì tôi không thấy Yến Nhi đâu cả. Chúng tôi đã đi tìm nhưng...nhưng chỉ nhặt được một chiếc giày của cô bé. Mà chỗ này vốn không được lắp đặt camera nên...“.
Cô giáo áy náy cùng lo lắng nói. Học sinh trong trường này đều là con nhà “trâm anh thế phiệt”, bình thường trông nom học sinh không cẩn thận trách nhiệm đã nặng nề rồi thế nhưng với thân phận “tiểu công chúa Vương tộc” của Yến Nhi thì nay cô giáo Lâm càng lo lắng hơn về số phận của mình cũng như nhà trường. Cảm giác áy náy, tội lỗi cùng lo sợ bắt đầu lấp đầy trong lòng một cô giáo trẻ.
*ring ring
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Vương Phong Thần kêu lên. Trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số lạ nhưng anh vẫn nhấn nút nghe:
- “Alo ai đó?”
- “Phong Thần, là em đây. Chắc anh vẫn còn nhận ra em chứ nhỉ?”
Bên đầu dây kia truyền tới một giọng nữ quen thuộc. Không ai khác, đó chính là Tô Khiết Như. Vương Phong Thần nhíu mày hỏi:
- “Cô gọi cho tôi có chuyện gì? Chuyện của chúng ta không phải đã kết thúc từ lâu rồi sao?”
- “Em rất vui khi anh vẫn nhận ra giọng nói của em. Điều đó chứng tỏ là anh vẫn chưa quên được em, đúng chứ?”
- “Đừng lảm nhảm nữa. Tôi không rảnh mà nói chuyện với cô. Tôi ngắt máy đây!”
Vương Phong Thần nói rồi toan tắt điện thoại thì Tô Khiết Như lại nói:
- “Em nghe nói là cô con gái bé bỏng của anh vừa mất tích.”
- “Sao cô lại biết?”
Vương Phong Thần vô cùng bất ngờ khi nghe thấy Tô Khiết Như nói như vậy.
- “Anh có muốn biết cô bé đang ở đâu không?”______Tô Khiết Như lại hỏi.
- “Tô Khiết Như! Có phải chính là cô đã bắt con gái tôi đi không? Cô định làm gì nó? Rốt cuộc là cô muốn gì? Cô không được làm hại con bé!”
Vương Phong Thần không kìm nén được sự tức giận bèn quát lên. Tĩnh Anh ở bên ngoài nghe loáng thoáng được anh nói chuyện, bèn cướp lấy điện thoại của anh rồi run rẩy nói:
- “Tô Khiết Như! Cô trả lại con cho tôi! Cô mang Yến Nhi của tôi đi đâu rồi...?”
Vì quá xúc động nên đang nói được nửa chừng thì cô bỗng ngất đi. Cô không ngờ con gái yêu dấu lại đang ở trong tay người phụ nữ độc ác kia. Cô không thể tưởng tượng ra được những chuyện tồi tệ nào mà cô ta sẽ có thể gây ra cho con bé.
- “Tĩnh Anh! Em làm sao vậy? Mau gọi xe cấp cứu.”
Vương Phong Thần vẫn đặt điện thoại lên tai nhưng miệng lại không ngừng lo lắng cho cô.
- “Nếu anh muốn con gái của anh và cô ta an toàn thì tốt hơn hết đừng có báo công an. Anh biết tính cách em thế nào mà? Chồng yêu?”
*tút tút
Tô Khiết Như đoán được tình trạng của cô thì trong lòng liền vui vẻ và nhếch miệng cười rồi tắt máy.